Lúc này giám đốc Vương kích động không tả xiết, anh ta biết mà, anh ta biết cảm giác của mình tuyệt đối không sai, tên Sở Vĩnh Du này quả nhiên chỉ là khiêm tốn mà thôi.
Chủ cửa hàng đứng bên cạnh hồi lâu cũng chưa lên tiếng, cảnh tượng hiếm thấy này e rằng chỉ có thể nhìn thấy được một lần trong đời.
Đập xe, 9 tỷ tiền mặt, cảnh tượng như này giống y như trong phim.
Những người khác thì càng không cần giải thích, bọn họ cũng rất sốc, đặc biệt là Tiểu Huệ, không thể tin được là mình lại tiếp đãi một nhân vật lớn như vậy.
"Không... không thể nào... tại sao..."
Lãnh Tiểu Mạt tự lẩm bẩm một mình, cô ta không muốn tin rằng Sở Vĩnh Du là một người khiêm tốn, thật sự không muốn tin, nhưng bây giờ sự thật đang ở trước mắt, người ngạo mạn như ông chủ Hoàng cũng té xuống đất không nói được lời nào thì sao cô ta còn có thể ảo tưởng được.
"Không được! Rốt cuộc là Sở Vĩnh Du lợi hại thật hay là dựa vào gia thế của nhà vợ đây, tôi phải điều tra rõ ràng, tôi nhất định phải điều tra thật rõ ràng."
Mọi người quay lại vị trí của mình tiếp tục bàn tán xì xào, lúc này ông chủ Hoàng mới từ từ đứng dậy, làm ăn bao nhiêu năm ông ta mới hiểu ra được một đạo lý đó chính là để cho kẻ thù thấy mình yếu đuối để tạm thời che giấu mặt mạnh của mình, trận chiến hôm nay ông ta không thể tỏ ra hận thù được, tuyệt đối không thể, nhưng sau này...
"Haha, tôi đoán chắc là ông không chịu từ bỏ ý đồ đâu nhỉ, dù sao thì có thể mua một chiếc Range Rover tầm 9 tỷ thì tài sản chắc cũng kha khá. Nhưng ông nên nhớ nếu muốn trả thù anh Sở thì trước tiên phải bước qua xác Trần Hạo Hiên tôi trước, hiểu không?"
Sau đó Trần Hạo Hiên lạnh lùng vỗ vỗ vào gò má ông chủ Hoàng.
"Cầm 9 tỷ rồi lập tức biến khuất mắt cho ông, nếu không phải anh Sở nhân từ thì ông tưởng hôm nay ông còn mạng chắc?"
Cái gì! Trần Hạo Hiên?
Nhìn mặt Trần Hạo Hiên, ông chủ Hoàng sững sờ, sau khi phản ứng lại thì vội vàng cười xòa.
"Cậu Trần, cậu nghĩ nhiều rồi, sao tôi có thể không cam lòng được, tôi không cần tiền đâu, hôm nay tất cả là lỗi của tôi, đều là lỗi của tôi."
Đùa sao, nhà họ Trần là danh gia vọng tộc, sao ông ta có thể trêu chọc nổi, ông ta liên tục xua xua tay, nhưng Trần Hạo Hiên lại không vui rồi.
"Mẹ kiếp, tiền anh Sở đưa, ông dám không lấy? Cầm rồi cút đi!"
“Dạ dạ.”
Ông chủ Hoàng hối hận vô cùng, xem ra sau này ông ta phải sửa cái tật xấu này thôi, tùy tiện chọc một người nhìn có vẻ bình thường thôi mà lại có thân phận dễ sợ như thế, thật sự là ra ngoài không xem ngày mà.
Hai tiếng sau, Sở Vĩnh Du lái chiếc BMW X4 mới tinh trở về khách sạn, lúc anh về đã là hai rưỡi chiều.
"Sao về trễ vậy? Em vốn định gọi cho anh đây, anh chưa ăn đúng không, trên bàn còn có cơm và đồ ăn đó, em hâm lại cho anh nha?"
Đưa mắt nhìn Đồng Ý Yên, Sở Vĩnh Du vừa vào cửa liền lắc đầu.
"Không cần đâu, có chút việc nên về trễ, đợi Hữu Hữu tỉnh lại, chúng ta đến công ty đi."
Vừa định nói chuyện, đột nhiên chuông điện thoại vang lên, nhìn cái tên hiển thị trên màn hình điện thoại, Đồng Ý Yên cắn chặt răng, nhưng vẫn nhận.
“Ba.”
"Con gái, con về đi, ba người các con sống bên ngoài thế nào được? Cho dù con và Sở Vĩnh Du không quan tâm, nhưng Hữu Hữu thì sao? Ba không muốn cháu gái mình bị đối xử như vậy, con về đi, mẹ con cũng biết bà ấy sai rồi..."
Gần như chữ cuối cùng vừa phát ra thì tiếng gào thét của Tư Phu truyền đến trong điện thoại, tuy rằng dường như hơi xa một chút, nhưng ít nhất Đồng Ý Yên cũng nghe thấy rõ ràng.
"Cái gì? Tôi biết là tôi sai rồi? Đồng Thế Tân, ông nói cho rõ ràng đi! Cái gì mà tôi đã biết mình sai rồi? Đồng Ý Yên giờ cứng cáp rồi, nó mà không xin lỗi thì đừng hòng bước vào cái nhà này nữa bước, còn tôi..."
Đồng Ý Yên nghe không nổi nữa, cô vội vàng cúp điện thoại, nước mắt lại trào ra.
"Vợ à, cứ là chính mình là được, mặc kệ những người khác đi, anh sẽ luôn ở bên em."
Rúc vào trong vòng tay Sở Vĩnh Du, Đồng Ý Yên cảm thấy thật oan ức, dựa vào cái gì mà mẹ cô lại thương yêu Đồng Hiểu Tiêm nhưng lại đối xử với cô như vậy,