CHƯƠNG 760
“Không thể nào! Sao có thể là Lam Mị, tuyệt đối sẽ không.”
Đồng Ý Yên điên cuồng lắc đầu, cả người đều có hơi phát điên.
Cho dù là Sở Vĩnh Du, đều hoàn toàn trầm mặc.
Bởi vì đó là Lam Mị, không những là bạn thân của Ngu Thư Di, còn là bạn tốt của bọn họ, bên nhau khoảng thời gian dài như vậy rồi, sao có thể làm ra loại chuyện này chứ.
Lúc này, Tử thánh đã từ bên trong đổ ra một giọt, sau đó dùng ngón tay chấm một ít, để vào trong miệng của mình, một lát sau, tay phải run lên, mấy cây châm vàng xuất hiện, lập tức đâm vào Hữu Hữu.
“Độc mãn tính trong cơ thể Hữu Hữu tôi đã giải trừ, vấn đề bây giờ là lỗ thủng trên bức tường đã không thể chặn được rồi.”
Nghe thấy lời của Tử thánh, trên mặt Sở Vĩnh Du tràn ngập sự tuyệt vọng.
“Tiền bối, tôi thật sự cầu xin ông hãy cứu con gái của tôi, bất luận kêu tôi trả cái giá gì cũng được.”
Đồng Ý Yên ở bên cạnh cũng không quan tâm bây giờ nên nghi ngờ cái gì nữa, cũng không ngừng cầu xin.
Nỗi lòng ba mẹ, trong mắt Tử thánh cũng xuất hiện thương cảm.
“Hai người cầu xin tôi cũng vô dụng, Bạch Ông lúc đầu đã dùng loại cách này để chữa trị, là lựa chọn tất nhiên, một khi thành công chỉ cần không có ngoại lực tác dụng, tuyệt đối cả đời sẽ không cần phải lo nghĩ, nhưng điều sợ nhất đã xuất hiện, chính là tình trạng như bây giờ, hiểu không? Tôi thật sự lực bất tòng tâm.”
Ngay cả Tử thánh cũng nói như vậy, vậy cho dù Bạch Ông tới, chắc chắn cũng không có ích gì.
Nhất thời, trong lòng Sở Vĩnh Du có loại phẫn nộ không thể đè nén, anh hận không thể lập tức xé xác Lam Mị ra.
“Có điều Vĩnh Du, cậu có thể đưa Hữu Hữu đến Tây Lân, hỏi thử sư phụ Phong thánh của cậu, nói thật kiến thức lưu trữ trong đầu ông ấy nhiều hơn tôi và Long thánh rất nhiều, còn có một cách nữa, chính là hỏi thử sư
Nói xong, Tử thánh đi mất, tuy đã nhìn quen sinh tử, nhưng loại cục diện này ông ta vẫn không muốn tiếp tục ở lại.
Tử thánh đi rồi, Sở Vĩnh Du và Đồng Ý Yên đều không có nhúc nhích, bọn họ đến bây giờ vẫn không thể chấp nhận, con gái vốn hoạt bát nhảy nhót, biến thành dáng vẻ như bây giờ.
Đột nhiên, Đồng Ý Yên lao ra ngoài, khi quay lại, xách một chiếc túi lớn, bên trong vậy mà là các loại kẹo đủ màu sắc hình thù, ào ào đổ hết lên bàn, sau đó quỳ ở bên cạnh Hữu Hữu miễn cưỡng cười nói.
“Hữu Hữu, con tỉnh đi, con xem, có rất nhiều kẹo, đều là loại con thích ăn, con muốn ăn bao nhiêu cũng được, mẹ không quản con nữa, con ăn đi!”
Một tiếng cuối cùng, Đồng Ý Yên đã mất giọng, nhìn con gái vẫn không đoái hoài thì ôm chặt cô bé vào lòng, trái tim đều sắp vỡ vụn.
Sở Vĩnh Du ngồi cách đó không xa, nước mắt cũng đang rơi, trong đầu đều là những ký ức vui vẻ cùng với Hữu Hữu, cô bé không ngừng gọi anh là ba với giọng nói ngọt lịm, tầm mắt của anh hoàn toàn trở nên mông lung.
Lúc này, anh không phải là Chiến Thần nước R, không phải là cao thủ Hóa Long Cảnh có sức chiến đấu siêu cường, mà chỉ là một người ba, một người ba bình thường.
“Không! Vĩnh Du! Vừa rồi người đó nói, còn có hai cách, vẫn còn hy vọng, con gái của chúng ta nhất định có thể khôi phục.”
Tay bị Đồng Ý Yên nắm chặt, dùng sức như vậy nhưng cũng đã khiến Sở Vĩnh Du phản ứng lại được.
“Không sai! Chắc chắn còn có cách, chắc chắn có.”