Cư xá đông thành, hơn mười giờ đêm, Tư Phu trở về.
“Vĩnh Du, trưa nay mẹ có tham gia một buổi gặp mặt, Hữu Hữu với Lâm Sinh đang chơi với nhau, kéo không chịu về, cậu tự đến đó nhìn xem đi, cơm trưa tự mình giải quyết”
“Vâng.”
Đi vào trong biệt thự, Trần Việt mở cửa, nhìn thấy Sở Vĩnh Du lần nữa, Trận Việt nở nụ cười.
“Chuyện trong nhà đều đã giải quyết xong rồi?”
Sở Vĩnh Du gật gật đầu.
“Đã giải quyết”
“Vào nhà ngồi đi, Hữu Hữu với Lâm Sinh đang chơi ở trên lầu, anh đừng lên trên làm phiên bọn nhỏ, lúc nãy dì Tư đã nói là ra ngoài gặp bạn bè, anh xem tivi đi để tôi đi làm cơm, trưa nay ăn cơm ở đây đi."
Suy nghĩ, Sở Vĩnh Du cũng đồng ý.
Đồ ăn chuẩn bị sắp xong, Trận Việt đột nhiên đi vào phòng khách ngồi ở trên ghế sofa.
“Vì để giáo dục Lâm Sinh, tôi vẫn nên thỏa hiệp với ông nội của tôi, ngày mai chắc là sẽ dọn đi rồi, nếu như sau này anh với Ý Yên có rảnh thì có thể đến địa chỉ mới của tôi chơi, đồng thời ông nội của tôi cũng đồng ý sẽ tìm người đổi tên của Lâm Sinh thành Lâm Sinh hoàn toàn, đây cũng chính là cục u vẫn luôn ở trong lòng của tôi."
“Làm vì con cũng không sai, chỉ xem xem cô nghĩ như thế nào.”
Sở Vĩnh Du liên rơi vào trong im lặng, hai tay của Trận Việt nắm chặt lại với nhau, dường như là muốn nói cái gì đó, cuối cùng vẫn không tiếp tục mở miệng.
Đều đã đứng dậy đi vào trong phòng ăn, đột nhiên lại nhìn về phía Sở Vĩnh Du.
“Vĩnh Du, tôi... tôi muốn để Lâm Sinh nhận anh làm ba nuôi, có thể không? Tôi... tôi không gấp gáp đâu, anh có thế thương lượng với Ý Yên được mà, thật đó."
“Có thể."
Ai ngờ Sở Vĩnh Du lại không do dự chút nào trực tiếp mở miệng phun ra hai chữ, làm cho Trần Việt đều ngơ ngẩn đứng nguyên tại chỗ.
“Lâm Sinh và Hữu Hữu tốt với nhau như vậy, tôi làm ba nuôi cũng là chuyện nên làm.”
“Hay quá đi! Vĩnh Du, thật sự cảm ơn anh, tôi sẽ cho người tính toán thời gian, đến lúc đó tổ chức một bữa tiệc ”
Mà trong bệnh viện thẩm mỹ, Đồng Tử Họa đã khôi phục tốt hơn so với trước đó, giọng nói cũng đã lớn hơn rất nhiều, cũng đã sắp có thể được xuất viện.
“Thật hả ba? Cái tên ngu ngốc Sở Vĩnh Du thật sự đã đồng ý rồi?”
Đồng Tinh Minh gật gật đầu.
“Đương nhiên rồi, con cũng không phải là không biết sự kiêu ngạo của Sở Vĩnh Du.”
“Thật là tốt quát”
Võ xuống một cái thật mạnh, Đông Tử Họa nhìn về phía Lục Tân đứng ở một bên.
“Lục Tân, ông xác định rằng nhân vật lớn của Thiên Hải mà ông tìm thấy là không sai?”
“Sẽ không sai đâu, người đó đã từng thiếu Giang Mạnh đại nhân nhà chúng tôi một cái mạng, làm sao có thế không tận tâm tận lực được chứ.”
Trong lúc nhất thời, Đông Tử Họa vui vẻ đến cực hạn.
“Được rồi, thằng ranh này lại là một nhân viên chưa hoàn thành nhiệm vụ mà lại chạy trốn, còn trở về dám giả làm đại gia ở trước mặt của chúng ta. Con mẹ nó! Lục Tân, trước tiền ông cứ chờ đó đi, đừng làm gì cái thằng nhóc đó hết, chờ đến lúc tất cả mọi chuyện của Thiên Hải Lục Tiểu đã kết thúc rồi, có lẽ tôi sẽ tự tay đánh nó một trận tơi tả."
“Ừ"
Buổi tối, Sở Vĩnh Du lái chiếc Audi ở trong nhà nhanh chóng chạy về phía cổng của quán bar đó, tối ngày hôm qua anh đã hẹn với quản gia Lưu Khánh của Thân Cổ Môn, đương nhiên là anh không có khả năng quên đi mất.
Nhưng mà sau khi đến lại không nhìn thấy bóng dáng của Lưu Khánh, ngược lại là có một người trẻ tuổi đi đến trước mặt của Sở Vĩnh Du.
“Là anh Sở có đúng không? Quản gia Lưu kêu anh đi đến quán bar này, hiện tại ông ấy không thể thoát thân ra được đâu."
Hả? Cũng chính xác lắm, trên giấy không chỉ có tên của quán bar mà còn có một khu vực nhỏ trên bản đồ được đánh dấu, là sợ rằng chiến thần địa ngục như anh sẽ bị lạc đường à...
“Quán Bar Thanh Phong hả? Có phải là lúc trước Trương Nhí mở quán bar không xem lịch hay không vậy hả? Tại sao chuyện gì cũng đều chạy qua đó vậy."
Không có cách nào khác, Sở Vĩnh Du chỉ có thế lên xe đi khỏi, gần như là vừa khởi động xe điện thoại liên vang lên, là Lục Côn gọi tới.
“Bây giờ tôi có hơi bận một chút, muốn quyên phổ thì kêu nhân vật đứng ở phía sau chờ đi”
Một câu nói rõ làm Lục Côn ở đầu dây bên kia điện thoại phải run rẩy, vội vàng trả lời lại.
“Vâng vâng anh Sở, ngài cứ bận việc trước đi, làm xong việc rồi thì đến quán bar bar Thanh Phong là được.”
Lại đến quán bar bar Thanh Phong? Sở Vĩnh Du nhíu mày không nói gì, cúp điện thoại.
Thời gian trồi qua, quán bar bar Thanh Phong, ở ngoài cửa có treo tấm biển dừng kinh doanh, mà ở bên trong thì chỉ có một hàng người, ngay cả Lục Côn cũng đang đứng ở bên trong.
Trên cái ghế dài, quản gia Lưu Khánh của Thân Cổ Môn ngồi ở đó, đối diện của ông ta là một người đàn ông trung niên với đôi lông mày hung ác, làn da ngăm đen,