Phá bỏ cây cối che phủ mới phát hiện phần kiến trúc sụp đổ có thể nhìn thấy được chỉ là một bộ phận nhỏ của cung điện hoàn chỉnh, cung điện to lớn bởi vì năm tháng dài dằng dặc mà phần lớn đã bị sụp đổ.
Cấu trúc chủ thể của cung điện là bạch ngọc, nhưng đã không thể nhìn thấy được dung mạo chân chính mấy nghìn năm trước của công trình kiến trúc này, đã bị năm tháng nghiền ép thành phế tích.
Cho dù là như thế, vẫn y nguyên không ngăn cản được lòng nhiệt tình khai quật phế tích của ba phương thế lực.
Rõ ràng, quy mô lúc trước của công trình cung điện này khẳng định không phải là địa phương cho người bình thường ở lại, nhất là vị trí của bọn họ ngay tại đại môn chính của cung điện, lục lọi tìm ra tấm biển bị đập vỡ, sau khi đem nó lắp ráp lại, mơ hồ là hai chữ "Vân cung".
Tấm biển không thể nghi ngờ đã chứng minh cái cung điện này đã từng chính là nơi tiên nhân cư trú, thử hỏi một đám người làm sao có thể không hưng phấn, đều hi vọng có thể tìm được di vật của tiên nhân.
Ngay cả Long Hành Vân, Tần Quyết và Thôi Du cũng đều gia nhập vào đội ngũ khai quật, phong phạm hay hình tượng gì gì đó đều không cần, chỉ quan tâm không ngừng đào móc tìm kiếm.
Thiên Vũ, Hướng Lan Huyên và Mông Phá thì đứng ở nơi cao nhìn xem, hoặc nói là đang nhìn chằm chằm vào hành động của đám người phía dưới.
Thời gian kéo lâu một chút, tâm tình hưng phấn của ba người dần dần ổn định lại, cũng dần dần nhận ra không thích hợp, ánh mắt Hướng Lan Huyên nhìn quét mấy lần qua đám người bận rộn tại hiện trường, sau đó hỏi: "Ba người A Sĩ Hành đi đâu rồi?"
Thiên Vũ và Mông Phá ngẩn ra, ngay lập tức cũng chuyển ánh mắt tìm tòi một lần, phát hiện không có.
Lúc này, Mông Phá mới có vẻ đăm chiêu nói: "Chúng ta nôn nóng ào ào chạy tới nơi này, tựa hồ đã bỏ hắn lại không quản."
Thiên Vũ và Hướng Lan Huyên nhìn nhau không nói gì, hình như thật là như thế.
Chính lúc này, ba người lại nhận thấy được động tĩnh, lần lượt quay đầu lại nhìn, chỉ thấy dưới núi có ba người chậm rì rì đi lên, không phải ai khác, chính là ba người Dữu Khánh, mặt sau cùng còn hiện ra Liễu Phiêu Phiêu.
Vậy mà lại chủ động quay trở về? Đầu lĩnh ba phương khá bất ngờ.
Lúc này Thiên Vũ ngoắc tay ra hiệu một cái, Liễu Phiêu Phiêu lập tức chạy tới trước mặt y, hành lễ.
Thiên Vũ hỏi nàng, "Các ngươi làm gì đi chậm rì ở phía sau vậy?"
Liễu Phiêu Phiêu lúc này bẩm báo, "Bẩm Tam động chủ, mọi người đột nhiên chen chúc chạy đến nơi này, ta vốn cũng định đi theo tới đây, lại phát hiện mọi người đã để quên ba người bọn họ không quản tới. Thuộc hạ cảm thấy ba người này vẫn cần phải được trông chừng, liền đi theo ba người bọn họ, đưa bọn họ cùng nhau áp tới."
Nghe được lời ấy, vô luận là Thiên Vũ hay là Hướng Lan Huyên và Mông Phá, đều hơi hơi gật đầu, tương đối thỏa mãn đối với biểu hiện của Liễu Phiêu Phiêu.
Việc này bọn họ quả thực cũng cảm thấy là mình sơ sót, nhất thời kích động lại đã để quên còn có ba người A Sĩ Hành, Liễu Phiêu Phiêu không khác gì đã đúng lúc giúp bọn hắn chặn kín sơ sót.
Liễu Phiêu Phiêu vừa nói ra như vậy, không người nào sẽ nghĩ đến là ba người Dữu Khánh chủ động muốn trở về.
Đây cũng là ý của Dữu Khánh.
Dữu Khánh cảm thấy bốn người đồng thời trở sẽ dễ dàng rước lấy hoài nghi, cũng cho rằng dù sao trước sau cũng đã quyết định phải đi về, không thể trở lại quá tiện nghi rồi, sau cùng quyết định nên là phải kiếm chút chỗ tốt mới được, dứt khoát dành lợi ích cho Liễu Phiêu Phiêu.
Có một chút ý là tặc không đi một chuyến uổng công.
Lí do cũng đơn giản, kế tiếp thế nhưng là phải nán lại Tiểu Vân gian thời gian một năm, ba người sư huynh đệ bọn họ tại nơi đây thật sự là không nơi nương tựa, Liễu Phiêu Phiêu càng được trọng dụng, đối với bọn họ mới có thể có trợ giúp càng lớn.
Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết nghe xong đều rất đồng ý, cũng cảm thấy nên như thế.
Liễu Phiêu Phiêu lúc đầu còn có chút xem thường, sau khi minh ngộ liền cũng cam chịu đi chiếm lợi cảu ba người, vì vậy mới có một màn này.
Cũng bởi vậy, Thiên Vũ nhịn không được trên dưới quan sát Liễu Phiêu Phiêu nhiều một chút, có hàm ý như cảm thấy kinh ngạc bất ngờ.
Lúc trước y chỉ coi Liễu Phiêu Phiêu là tới làm một người đi xác nhận mặt mũi, cũng không đặt nặng, thẳng đến lúc này mới có chút cảm nhận nhìn bằng ánh mắt khác.
Một đám người Thiên Lưu sơn, kể cả y ở trong đó, đều bị tiên gia di bảo làm cho đầu mê muội, vội vã tranh nhau chạy tới, hai nhà kia cũng chẳng phải là như thế, trái lại chỉ độc một nữ yêu này còn bình tĩnh hơn hẳn mọi người, không có tối mắt vì lợi, khó có được khó có được, quả thực khó có được.
Chỉ là, cuối cùng y vẫn là hơi nhíu trán.
Mà lúc này ba người Dữu Khánh thấy được cảnh tượng đào móc trong phế tích thì cũng có chút ý động, người đều có một loại tự tin tương đồng, vạn nhất mình có thể tìm được bảo bối thì sao chứ?
Sau một lúc rục rịch muốn động, cuối cùng Dữu Khánh nhịn không được cất bước đi về phía phế tích, hai vị sư huynh của hắn đương nhiên cũng sẽ không khách khí.
Thiên Vũ mắt lạnh đảo qua, lúc này quát lớn: "Đứng lại!"
Sư huynh đệ ba người nhìn lại, phát hiện quả thực là nói với bọn họ nên dừng lại.
Thiên Vũ lạnh lùng hỏi: "Các ngươi muốn làm gì?"
Dữu Khánh cười gượng đáp: "Nhiều hai tay nhiều thêm chút trợ lực, ba người chúng ta đứng nhìn không thật không tiện, nguyện dốc sức làm việc."
Hướng Lan Huyên lên tiếng, "Ta nói này Thám Hoa lang, ngươi dù sao cũng là thiên hạ đệ nhất tài tử, có thể viết ra từ phú ưu quốc ưu dân, nói chuyện có thể không nên nịnh nọt như thế hay không, nghe vào tai thật sự khiến người chán ngán, buồn nôn."
"..." Dữu Khánh không nói nên lời, thiên hạ đệ nhất tài tử thì thế nào, chỉ nói hai câu mềm yếu cũng không được sao?
Ở một bên, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết đều vì hắn mà cảm thấy bối rối, hai người thật không hiểu, tên gia hỏa lão Thập Ngũ này là làm sao thi đậu được Tiến sĩ. Nói làm bừa thì hai người lại càng không tin, đáng giá tự tìm phiền phức đem mình làm thành chật vật bất kham sao?
Liễu Phiêu Phiêu cũng nhịn không được liếc mắt nhìn Dữu Khánh, nàng có sự đồng cảm giống như Hướng Lan Huyên, lúc đầu nghe nói đại danh của thiên hạ đệ nhất tài tử Thám Hoa lang, có thể nói ngưỡng mộ đã lâu, kết quả phát hiện lại là người như vậy, quả thực là có điểm khiến người ngao ngán.
Nàng chỉ muốn hỏi một chút, đây còn là Thám Hoa lang tự xưng là tiên nhân viết xuống ba chữ "Nhân gian hảo" sao?
Vốn có, nghe đồn thì cảm thấy hẳn là một tài tử phong hoa tuyệt đại, dù sao tự xưng là tiên nhân mà, cùng tiểu hồ tử thô tục bất kham trước mắt này quả thực có phần không tương xứng.
Mông Phá cũng nghiêng đầu nói: "Trở về đứng ở một bên đi, không sai
Nói trắng ra là, không phải người của bọn họ, để cho ba tên gia hỏa này trà trộn vào đi sửa mái nhà dột, vô luận nhà ai đều không yên tâm, kẻ ngu si đều nhìn ra được ba người này cũng là đang trông mà thèm.
Không lời chống đỡ, còn có thể thế nào? Ngoại trừ ngước đôi mắt trông mong nhìn nhiều mấy lần, sư huynh đệ ba người đành phải dạt sang bên đứng nhìn.
Thiên Vũ chợt hất đầu ra hiệu với Liễu Phiêu Phiêu, sau đó từ chỗ cao nhảy xuống, thả bộ bước đi.
Liễu Phiêu Phiêu hơi giật mình, sau đó đi theo.
Hơi thoát ra khỏi người bên cạnh, Thiên Vũ dừng lại tại dưới một thân cây, đợi Liễu Phiêu Phiêu tới đây, y mới hạ thấp giọng nói: "Ngươi làm sai rồi, biết không?"
Liễu Phiêu Phiêu sửng sốt, ngay lập tức chắp tay hỏi: "Thỉnh Tam động chủ chỉ ra chỗ sai."
Thiên Vũ tiếp tục hạ thấp giọng nói: "Vừa rồi, ba người bọn họ rơi vào trên tay ngươi, ngươi hẳn phải trước tiên đem bọn họ mang giấu đi, sau đó mới tới đây mật báo cho ta, hiểu không?"
Liễu Phiêu Phiêu tự nhiên hiểu biết ý của y, nhưng đây cũng không phải là điều ba người Dữu Khánh muốn, đối với ba người Dữu Khánh mà nói, như vậy mới là nguy hiểm. Nhưng lại không có khả năng tiết lộ chân tướng, chỉ có thể chắp tay bồi tội: "Là tiểu yêu vô tri, Tam động chủ thứ tội."
Thiên Vũ nhàn nhạt liếc mắt, "Mà thôi, ngươi ngay cả Thiên Lưu sơn là như thế nào còn không rõ ràng lắm, nghĩ không ra cũng không thể trách ngươi, lần sau chú ý là được. Đúng rồi, ngươi tên gọi là gì a?"
Liễu Phiêu Phiêu vội trả lời: "Tiểu yêu là Liễu Phiêu Phiêu."
Thiên Vũ: "Được rồi, tạm thời tại bên ta nghe sai bảo đi." Dứt lời chắp tay rời đi.
Một đầu khác, Hướng Lan Huyên và Mông Phá cũng trước sau rơi tại bên người Dữu Khánh.
Hướng Lan Huyên hướng vế phía Liễu Phiêu Phiêu ra hiệu, "Thám Hoa lang, nữ yêu kia không có cưỡng bức ngươi làm gì đi?"
Dữu Khánh nháy nháy mắt, nói: "Không cần cưỡng bức chúng ta cũng sẽ tự mình tới đây, cửa ra vào đã bị phong lại rồi, chúng ta có thể chạy đi đâu chứ?"
Hướng Lan Huyên: "Nữ yêu kia sẽ không hỏi ngươi chút gì khác, thí dụ như Tiểu Vân gian này đến tột cùng có bảo vật gì."
Dữu Khánh lắc đầu, "Không có "
Nam Trúc cũng chen vào một câu, "Cái này thật không có."
Hướng Lan Huyên không để ý tới mập mạp, tự tiếu phi tiếu hỏi: "Tiểu Vân gian có bảo bối gì, ngươi hẳn là biết đi?"
Dữu Khánh dở khóc dở cười, "Chúng ta chỉ là muốn tiến vào tìm bảo, thật sự không biết bên trong có bảo gì."
Hướng Lan Huyên ha hả nói: "Không thể nào, Vân Hề là từ Tiểu Vân gian đi ra ngoài, Tiểu Vân gian có thứ gì thì nàng là rõ ràng nhất, nếu như thật sự là đổ nát hoang vu không một vật như thế này, còn cần phải nói cho ngươi biết vị trí Tiểu Vân gian hay sao? Đùa ngươi chơi đùa, để cho ngươi tới nơi hoang sơn dã lĩnh này buồn chán một chuyến hay sao?"
Dữu Khánh thở vắn than dài: "Các ngươi làm sao mới có thể tin tưởng chúng ta?"
Giọng Thiên Vũ đột nhiên truyền đến, "Nếu ngươi có thể bị chết rồi, chúng ta khẳng định tin ngay."
Mông Phá: "A Sĩ Hành, thời gian để lại cho ngươi không còn nhiều rồi. Hiện tại, chúng ta tạm thời tin tưởng ngươi nói chính là thật, nhưng nếu là chúng ta lục soát toàn bộ tiên phủ một lần mà không có thu hoạch gì, vậy thì chỉ có thể là tìm biện pháp từ trên người ngươi rồi."
Dữu Khánh trừng mắt nói: "Lúc trước các ngươi đã phát thệ, chỉ cần ta nói cho các ngươi biết nhập khẩu Tiểu Vân gian ở đâu, liền bảo đảm chúng ta bình an, chẳng lẽ định nuốt lời, lẽ nào sẽ không sợ trời phạt sao?"
Thiên Vũ cười nhạt, "Nếu không phải chúng ta đã phát thệ, ngươi cho là ngươi còn có thể rất tốt đứng ở trước mặt chúng ta nói năng sao? Đã sớm cạy miệng ngươi tra hỏi rồi. Bảo đảm các ngươi bình an không phải là không dùng biện pháp khác khiến các ngươi mở miệng nói thật!"
Sư huynh đệ ba người mặt sầm xuống, Dữu Khánh gằn từng chữ: "Tình huống nơi đây, chúng ta quả thực là không biết gì."
Thiên Vũ, Mông Phá, Hướng Lan Huyên đều từ chối cho ý kiến...
Với một phế tích cung điện như thế, một đám người lục soát đến chạng vạng cũng không có lục soát xong, ba phương thế lực đã phân chia nhân thủ đi đốn cây, chuẩn bị làm đuốc, nói rõ muốn thức đêm tiếp tục làm.
"Lục soát đã lâu như vậy, ngay cả một món đồ trang trí cũng không nhìn thấy, nhìn tư thế này, đồ vật bên trong cung điện này trước khi sụp đổ tựa hồ bị người dời sạch rồi. Ai, không tìm nữa!"
Giày vò cả một ngày, Long Hành Vân không còn nhẫn nại, xuất thân của gã vốn không phải là người làm loại công việc này, phất tay ném quang gánh.
Tần Quyết trái lại rất có kiên trì, nhưng Long Hành Vân rời đi, y và Thôi Du cũng đành phải đi theo.
Ba người muốn ly khai hiện trường còn không có dễ dàng như vậy, Thiên Vũ sai người đem ba người bọn họ tỉ mỉ lục soát một lần, xác nhận không có giấu đồ gì mới thả ra.
Thiên Vũ lệnh cưỡng chế ba người không được rời ngọn núi này.
Từ trên đỉnh núi đi xuống, ba người gặp người đưa cây đuốc lên trên, lấy chút cây đuốc, tại sườn núi tìm kiếm một trận, tìm một cái sơn động liền chui vào nghỉ ngơi.
Nơi người lạ không quen thuộc, cũng không dám tất cả đều nghỉ ngơi, thay phiên canh gác.
Đêm dần dần khuya, động tình tìm kiếm đồ vật trên núi vẫn không ngừng truyền đến.
Đến phiên Tần Quyết canh gác, y đổi cây đuốc sắp tắt, nhìn nhìn hai người khoanh chân đả tọa, bản thân thì ở tại chỗ tựa vào vách động, suy tư cân nhắc tình huống hiện nay.
Đột nhiên, trên mặt y dần dần hiện lên sự kinh ngạc, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn vách động đối diện.
Chỉ thấy rễ cây cối trên vách động vậy mà lại tụ tập vặn vẹo thành một nhóm chữ: Muốn được tiên bảo, im tiếng chớ nói, đi tới cuối động!