Tài sản chung? Nếu tiền tới tay đương nhiên là dành cho chính mình tiêu a.
Nhưng mà khi đã nói đến loại tình trạng này, hai người Nam, Mục đều khó mà mở miệng, nếu nói thật ra thì chẳng phải có nghĩa là bản thân mình còn không bằng lão Thập Ngũ?
Hai người, một người là nhất quán không có hé răng, một người thì ấp a ấp úng.
Tiểu sư thúc cũng không ép hỏi đến cùng, lại chợt xoay chuyển đề tài câu chuyện, "Trên người lão Thập Ngũ có bao nhiêu tiền?"
Nam Trúc thở phào nhẹ nhõm, thật sợ đối phương sẽ nghiêm túc tiếp tục hỏi đến cùng, nếu thật sự cưỡng ép nói là mình sẽ đem làm tài sản chung, ngay cả bản thân mình cũng không tin có thể lừa gạt được tiểu sư thúc, lúc này trả lời: "Tính sơ sơ thì cũng phải có hai trăm năm mươi triệu."
Tiểu sư thúc: "Ta không muốn nghe suy đoán, tính thế nào có được hai trăm năm mươi triệu?"
Việc này thì dễ, Nam Trúc lập tức bắt ngón tay ở bên tính toán cho hắn ta nghe, Mục Ngạo Thiết cũng thỉnh thoảng sẽ bổ sung mấy câu.
Sau khi Tiểu sư thúc đã đại khái biết được số tiền sẽ thu sắp tới, một bên chân mày một chút đã bay cả lên, "Tiểu tử này thật đúng là phát tài rồi nha, khi tiêu tiền thì động một chút là bỏ ra trăm vạn nghìn vạn." Sau khi chân mày thả lỏng lại, hắn ta lại bổ sung một câu, "Những khoản tiền bỏ ra này đều là khoản tiền phải tiêu sao?"
"Việc này sao..." Nam Trúc có điểm không biết nên nói như thế nào, nhìn về phía Mục Ngạo Thiết, người sau cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Hai người lại tại đó trở nên do do dự dự.
Tiểu sư thúc dáng vẻ như thấy kỳ lạ, "Các ngươi xảy ra chuyện gì, tại sao cứ ấp a ấp úng, vấn đề này rất khó trả lời sao?"
Nam Trúc lúng túng nói: "Khoản tiền này tiêu ra chính là có điểm tiêu tiền như nước, nhưng nếu như nói khoản tiền này không cần phải tiêu thì lại không thể nào nói nổi."
"Ừm, vậy ta đây liền yên tâm rồi." Tiểu sư thúc gật gật đầu, đưa tay vỗ vỗ vai người này, lại vỗ vỗ vai người kia, "Có hai gia hỏa lão luyện thành thục các ngươi theo dõi hắn, ta cũng không có gì phải lo lắng."
Hai người Nam, Mục vâng vâng dạ dạ trả lời, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
"Tìm cho ta một gian phòng, ta cũng thử xem hiệu quả tiên đào như thế nào."
"Vâng."
Cột sáng từ cửa sổ mái chiếu xuống biến mất, bên ngoài tối thui, trong lòng đất khắp nơi đèn đuốc huy hoàng, Lưu quang bay lượn tại trong không gian lòng đất, huyễn lệ sặc sỡ.
Tôn Bình lại tại bên ngoài cửa treo lên biển Đóng cửa, sau khi đóng cửa thì cùng với Thiết Diệu Thanh ở mặt sau quầy hàng đồng thời kết thúc công việc, ôm sổ sách trở về hậu viện.
Người Một Mắt đang ngồi chồm hổm chờ khách nhân cũng tại Tôn Bình kêu gọi mà dừng công việc, đứng dậy rời đi, đi về một tiểu viện khác dành cho người Một Mắt.
Tôn Bình và Thiết Diệu Thanh bất ngờ phát hiện, Dữu Khánh vậy mà lại bộ dạng buồn chán đứng ở trong đình, hai người đi tới, thuận tiện đem sổ sách bàn giao.
Hôm nay lại chỉ bán ra hai quả tiên đào, ghi vào trong sổ sách một trăm vạn.
Đối với tiến độ này, Dữu Khánh thở vắn than dài, qua một năm chắc cũng bán không được mấy quả, thời gian lâu dài tiên đào nhiều nếp nhăn chỉ sợ sẽ càng không dễ bán, thật sự là hận tên chết tiệt Long Hành Vân kia ngăn cản tài lộ của hắn, hắn thật muốn đùa chết gã, thế nhưng người ta thế lớn, lại không dám dễ dàng trêu chọc.
Chỉ có thể là suy nghĩ lui một bước mà cầu thứ hai, nếu như mỗi ngày đều có thể bán ra một hai quả, mỗi ngày đều có thể thu tiền chống đỡ một ít chi tiêu, vậy cũng không tệ rồi.
Trong lúc ba người đang nói chuyện, trong tiểu viện nơi Dữu Khánh ở lại truyền đến một ít động tĩnh.
Dữu Khánh quay đầu lại nhìn nhìn, bảo hai người Tôn, Thiết đi nghỉ ngơi, mình bước nhanh rời đi.
Hắn chạy đến cửa viện của mình, trốn ở sau tường vươn đầu nhìn nhìn xem xét bên trong, chỉ thấy hai người Nam, Mục đang thủ tại cửa thư phòng mở cửa tiến vào, lúc này hắn cũng đi tới, vừa đi vào nhìn, tiểu sư thúc đang tại bên trong thư phòng cầm nắm hạt tiên đào nhìn xem.
Nam Trúc ở bên cạnh giới thiệu nhân trong hạt đào này cũng có thể ăn, linh khí càng nồng đậm vân..vân.
Dữu Khánh trơ mặt tiến sát vào, "Tiểu sư thúc, cảm thấy tiên đào này như thế nào?"
Tiểu sư thúc nhẩm tính đánh giá chút rồi nói ra: "Quả thực không tệ, khoảng một trăm quả đi, đại khái có thể bằng với linh khí ẩn chưa trong một viên 'Nghiễm Linh đan'."
Nam Trúc kinh ngạc, "Phải một trăm quả tiên đào? Nghiễm Linh đan lại ẩn chứa nhiều linh khí như vậy sao?"
Tiểu sư thúc phổ cập kiến thức cho bọn họ, "Nghiễm Linh đan là thuần túy do linh khí ngưng kết thành vật thật, đem linh khí ngưng kết đông cứng thành đan hoàn, các ngươi nói cần phải bao nhiêu linh khí? Nhưng mà tốc độ luyện hóa thì không không khác biệt lắm với một trăm quả tiên đào, tốt hơn so với tiên đào chính là, ngươi nhét vào trong bụng một trăm quả đào, với Nghiễm Linh đan thì chỉ cần một viên nho nhỏ nuốt vào bụng là đủ rồi, có nhiều sự tiện lợi."
Sư huynh đệ ba người bừng tỉnh đại ngộ, Dữu Khánh rồi lại nhịn không được hỏi một câu, "Tiểu sư thúc, lẽ nào ngươi từng ăn qua Nghiễm Linh đan hay sao?"
Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết ngẩn ra, ngay lập tức cũng nhìn chằm chằm tiểu sư thúc, cái trò đó tuy nói là cấp bậc tiên đan giống như Nghiệt Linh đan, nhưng giá cả lại cao hơn nhiều, giá thị trường cao đến ba nghìn vạn một viên, là tuyệt đại đa số người đều dùng không nổi.
Tiểu sư thúc lạnh nhạt nói: "Việc này có gì phải kỳ quái, tại cơ duyên xảo hợp đã có dùng qua. Thế nào, lẽ nào ta còn cần phải tùy thời báo cáo cho các ngươi biết hay sao?"
"Không có không có."
"Không phải không phải, chỉ là hiếu kỳ hỏi một chút mà thôi."
Sư huynh đệ ba người hoặc lắc đầu, hoặc miệng phủ nhận.
Tiểu sư thúc nhấc tay đình chỉ, "Chuyện Kim Khư kia, các ngươi tính thế nào?"
Sư huynh đệ ba người quay mặt nhìn nhau, Dữu Khánh: "Thật giả cũng không biết, có khả năng lại là cái bẫy của Vân Hề, chúng ta cũng làm không hiểu chút đầu mối kia, tạm thời cũng không có dự định gì."
Tiểu sư thúc: "Biết rõ có thể là cái bẫy là tốt, heo cũng biết ngã một lần khôn hơn một chút, không nên ngay cả heo cũng không bằng. Ba người các ngươi nghe kỹ đây, lần này các ngươi có thể từ Tiểu Vân gian sống sót trở về, trong đó có rất nhiều vận khí trùng hợp, nếu không phải vì ba phương thế lực kia phát hiện thấy các ngươi theo đi vào thì các ngươi đã sớm chết ngay cả mẩu vụn cũng không còn.
Ta nói này ba vị sư điệt, không phải mỗi lần đều có vận khí tốt như vậy đâu.
Không quản Kim Khư có phải thật sự tồn tại hay không, các ngươi dám cam đoan bên trong Kim Khư là một nơi bình an yên ổn sao?
Lui một vạn bước mà nói, nếu các ngươi thật sự là không kiềm chế được lòng tham của mình, cứ phải muốn đi tìm thì ta cũng không có khả năng bắt các ngươi trói lại. Nhưng các ngươi tối thiểu phải nâng cao lên tu vi và thực lực của mình, có thực lực xuất môn có phải là có thể càng an toàn hơn chút hay không?
Trước mắt các ngươi muốn tiền có tiền, muốn tài nguyên tu luyện có tài nguyên tu luyện, phần thu hoạch và thành quả này nếu chưa kịp thời gian hưởng thụ và chuyển hóa lại đi mong nhớ đến chỗ tốt khác thì cẩn thận căng no chết bản thân. Đạo lý tham nhiều nhai không kỹ, các ngươi không phải là không biết đi?"
Sư huynh đệ ba người vâng vâng dạ dạ đáp ứng, biểu thị sẽ không.
Tiểu sư thúc lại đưa tay nói: "Đưa viên hạt châu mà các ngươi nói tà môn kia cho ta xem."
Dữu Khánh nhấc tay, từ trên cổ cởi xuống một cái vòng cổ đưa cho hắn.
Tiểu sư thúc xách vòng cổ lên, nhìn viên hạt châu màu đỏ đậm phủ đầy hoa văn quỷ dị màu đen nằm trong túi lưới bạc, lập tức hỏi: "Ngọc đảm bên trong đâu rồi?"
Dữu Khánh tự nhiên đáp: "Ném rồi."
Tiểu sư thúc hai mắt trợn trừng, "Ném rồi? Ngọc đảm đó là ta phí mười vạn lượng mua về, đeo ở trên người có thể ôn nhuận thể xác và tinh thần, trợ giúp ngưng thần tĩnh khí, là hữu ích cho tu luyện, ngươi coi như viên đá trực tiếp ném đi rồi?"
Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết tự nhiên là đồng loạt nhìn chăm chú tới Dữu Khánh, cho bọn hắn tiền công liều mình liều sống liều chết cũng chỉ là mười vạn.
"Ách..." Dữu Khánh hơi lộ vẻ bối rối, "Đáng giá như vậy sao? Lúc đó không có nơi nào cất giữ thứ này, sợ bị phát hiện lục soát lấy đi, cảm thấy thứ này có khả năng tương đối quý trọng, liền đem tảng đá ở bên trong moi ra ném đi, đem hạt châu này cất vào."
Tiểu sư thúc hết chỗ nói rồi, sau đó cũng chỉ có thể là bỏ qua, đều đã như vậy rồi, lại có thể nói cái gì, đành phải lắc lắc túi dây chuyền, hạt châu bên trong nhỏ hơn viên ngọc đảm lúc trước, cuộn ở bên trong, có ô lưới ngăn cản, tay trái lại không thể trực tiếp chạm đến.
Sau đó hắn ta liền đem túi lưới bạc moi ra, cẩn thận đem hạt châu đổ ra lòng bàn tay mình, lật qua lật lại xoay chuyển một hồi, hỏi: "Tại sao ta không có cảm nhận được sự tà môn mà các ngươi nói kia?"
Nam Trúc giải thích: "Ngài đã nghe chúng ta nói, đã có đề phòng, tự nhiên sẽ không cảm nhận được."
Tiểu sư thúc lại lật qua lật lại thưởng thức một hồi, trong lúc nhất thời cũng không phát hiện ra được cái gì quá mức đặc biệt, đành phải đem hạt châu nhét về trong mặt dây chuyền, ném trả cho Dữu Khánh.
Cũng căn dặn: "Được rồi, Trùng Nhi liền giao cho ngươi, đừng có ngốc ngếch dùng hắn để thử độc nữa, hắn không có da dày thịt béo như các ngươi, không chịu nổi ngươi dày vò như vậy. Về sau chờ hắn khỏe lại thì sắp xếp cho hắn cùng ăn tiên đào, đề cho hắn mau chóng tăng lên tu vi. Lần này, hắn xem như dính quang vinh của các ngươi, xem như là cơ duyên trong mệnh của hắn đi."
Vừa nghe lời này, sư huynh đệ ba người đều sửng sốt, Nam Trúc hỏi: "Tiểu sư thúc, ngài phải đi sao?"
Tiểu sư thúc gật đầu: "Trong nhà không thể không có người, dù sao cũng phải lưu lại một người giữ nhà a, ta trở lại đổi cho lão Nhị tới đây. Không thể chỉ có các ngươi tăng tu vi ào ào đi lên, sau này bảo làm như huynh như hắn làm sao chịu nổi?"
Nam Trúc: "Sư thúc, tiên đào này không để được quá lâu, ngươi cũng không thể bỏ qua cơ hội này a, trong nhà tạm thời thiếu người cũng không sao, cái phá quan núi nghèo kia không có ai cần, ngài cũng lưu lại nơi này đi."
Dữu Khánh cũng gật đầu, "Đúng vậy, phía lão Nhị thì để tự hắn tới đây là được rồi."
Tiểu sư thúc xua tay, "Hảo ý của các ngươi, ta tâm lĩnh. Tu vi của ta đã đạt đỉnh cao Sơ Huyền, tiên đào này tạm thời không có tác dụng gì với ta, không thể giúp ta tiếp tục có tiến bộ. Muốn bước vào Thượng Huyền diệu cảnh, ngoại vật đối với ta đã không có tác dụng, còn phải xem tâm tình bản thân ta, phải dựa vào chính bản thân ta lĩnh ngộ mới có thể tìm được chìa khóa mở ra cánh cửa kia."
Sư huynh đệ ba người đều kinh ngạc, biết rõ tu vi của hắn ta đã phá Huyền, nhưng mà không nghĩ tới đã đến Sơ Huyền đỉnh cao.
Sau khi bọn họ bước vào Cao võ cảnh giới, chính bản thân cảm nhận được càng lên cao chênh lệch cảnh giới càng lớn, cảnh giới Huyền cấp cần phải thu nạp lượng linh khí khổng lồ, cũng càng thêm có thể nghĩ mà biết rồi.
Dựa vào tuổi của tiểu sư thúc cùng với thời gian xuất sơn lịch lãm và các laoị đầu mối đến xem, ba người đánh giá vị tiểu sư thúc này sợ rằng không chỉ sử dụng qua một viên Nghiễm Linh đan, từ đâu có được nhiều tiền như vậy?
Vả lại, trẻ tuổi như thế liền đạt được Sơ Huyền đỉnh cao, cuộc đời này tỷ lệ bước vào Thượng Huyền diệu cảnh cũng gia tăng thật to a.
Mặt khác, trong lòng Dữu Khánh cũng minh bạch, trở về trông coi đạo quan là thứ yếu, tiểu sư thúc vẫn là cân nhắc đến lời sư môn răn dạy, hai chân truyền đệ tử đồng thời ở tại bên ngoài thì không thích hợp.
"Cho nên a, ta nán tại nơi này không có tác dụng gì, lão Nhị càng cần hơn, hắn tới sớm một ngày, liền có thể được nhiều một ngày chỗ tốt. Mặt khác, ta nói lại lần nữa, không quản Kim Khư tồn tại là thật hay giả, đều không nên tiếp tục đánh chủ ý đó nữa, đó không phải là phúc khí mà thực lực chúng ta có thể gánh được, không nên lại đi thử vận khí, không thử thì thôi, một khi thử tất nhiên sẽ có hung hiểm lên thân.
Linh Lung quan chúng ta lấy bình an làm đầu, những cây đào kia nếu thực sự bán không được thì ném đi, quá nhiều tiền chúng ta gánh không nổi, quá nhiều chỗ tốt chúng ta cũng nuốt không xuống, sẽ rước họa. Cho nên, không có gì phải bỏ không được, ngàn vàng tan hết còn có thể lấy lại, chỉ cần người rất tốt, về sau sẽ còn có cơ hội.
Cửa hàng này phải chuyển nhượng ra ngoài đi, gánh lấy không có ý nghĩa. Nói chung đoạn được thì đoạn, tất cả ưu tiên để tránh khỏi ân oán với phía bên Long Hành Vân, đừng để cho phiền phức lớn như vậy quấn lấy thân, sau khi đem những tiên đào này luyện hóa hết, các ngươi lập tức thoát thân chạy lấy người, trở về núi ẩn cư. Ta nghĩ các ngươi không đến mức ngay cả việc lặng lẽ thoát thân khỏi U Giác Phụ cũng làm không được a."
Tiểu sư thúc đi tới bên cạnh bàn học, vừa nói vừa mài mực, dứt lời nhấc bút trám mực viết xuống một cái địa chỉ, đưa cho ba người, nói: "Vạn nhất có chuyện gì cần phải liên hệ với ta, nếu không thuận tiện trực tiếp liên hệ với trong quan thì các ngươi có thể đem thư gửi đến nơi này, tự nhiên sẽ có người nghĩ biện pháp liên hệ với ta."
Ba người lập tức tiếp nhận lấy địa chỉ kia xem xét.
Tiểu sư thúc lại ngồi ở trên ghế sau bàn, "Cái này, lão Thập Ngũ, ta chạy tới chạy lui chi tiêu cũng lớn, ngươi trước tiên lấy mấy nghìn vạn cho ta làm phí đi đường đi."