Trong phòng học ——
Hứa Hạc không cố ý kéo dài thời gian, nhưng Vương Tu cứ xoa bóp không ngừng.
Bầu không khí lúc đầu rất tốt, nhưng sau đó cả hai đều không nói lời nào, dần dần có chút ngượng ngùng.
Hứa Hạc suy nghĩ một chút liền mò vào trong túi áo, nhưng cậu mò nửa ngày cũng không tìm thấy điện thoại, đành phải xấu hổ bỏ tay không ra khỏi túi.
Vương Tu mặc dù đang xoa bóp mắt cá chân nhưng hắn vẫn luôn quan sát hành động của cậu.
"Dùng của anh đi." Trên tay còn có rượu thuốc nên không tiện lấy đồ, duỗi chân ra nói với Hứa Hạc điện thoại trong túi quần.
Hứa Hạc cân nhắc một chút, tư thế này, một chân cậu đặt lên ngực Vương Tu, một chân buông thõng trên không, nếu cúi người lấy điện thoại trong túi Vương Tu mà không cẩn thận thì có khả năng ngã vào hắn.
"Thôi bỏ đi." Hứa Hạc lạnh mặt nói "Tôi không có nghiện đến nỗi như vậy."
"Khục." Vương Tu đột nhiên cười "Mỗi ngày phải đọc bốn năm cuốn tiểu thuyết mà còn nói không nghiện? "
Bởi vì Hứa Hạc cảm thấy rất nhàm chán nên mỗi ngày đều giường đọc tiểu thuyết, một ngày đọc nhiều nhất bảy tám cuốn, toàn bộ truyện trong thư phòng cậu đã đọc xong.
Ngoài sách, cậu còn là khách quen của một số web đọc truyện lớn, đặc biệt là thành phố văn học Tấn Giang. Cậu dùng tiền của Vương Tu điên cuồng thưởng cho tác giả, dù sao đó không phải là tiền của cậu, ai bắt hắn giam cầm cậu lại làm gì, ba năm không có sự tự do, không giết chết hắn là may lắm rồi.
Hứa Hạc đọc truyện không kiêng kị thể loại, thể loại gì cũng đọc được, đam mỹ đọc, ngôn tình đọc, nam chủ đọc, bách hợp đọc nốt.
Tiểu thịt tươi ăn, khẩu vị nặng cũng ăn, huấn văn, thịt văn cũng không buông tha.
Nếu cậu thích đọc những bộ nào, cậu sẽ giấu dưới gầm giường, đọc đi đọc lại nhiều lần những bộ đó.
khi Vương Tu nhìn thấy nó, hắn sẽ mua tất cả cuốn tiểu thuyết của các tác giả cậu giấu cho cậu.
Càng ngày càng nhiều tác giả sáng tác ra truyện mới về thể loại đam mỹ, ngôn tình, bách hợp nên Hứa Hạc khá ăn tạp, cậu không kiêng kị gì hết, có thể mặt không cảm xúc đọc một bộ thịt văn.
Cậu đọc xong sẽ liếc nhìn Vương Tu vài cái, nếu không cẩn thận bị phát hiện, thay vì cậu xấu hổ thì hắn lại xấu hổ, mặt đỏ bừng hết lên.
"Muốn chơi thì cứ chơi đi." Vương Tu cầm một góc điện thoại đưa cho cậu.
Hứa Hạc suy nghĩ một chút, không khách khí nhận lấy, mở nguồn phát hiện có mật khẩu, không hỏi hắn câu nào nhập sinh nhật của mình, khóa đã được mở.
Mật khẩu của Vương Tu không phải là thứ gì liên quan đến hắn mà là sinh nhật của cậu, nếu không thì