"Là bảo vệ thực tập? Sao anh lại...!ở đây?"
Trong lòng Chu Vũ có dự cảm xấu, đối diện với người bảo vệ trẻ tuổi.
Bảo vệ thực tập, cũng chính là Liễu Tráng, nở nụ cười tự nhận là phong lưu phóng khoáng, nói:
"Anh là bảo vệ, vì sao không thể ở đây? Nhưng còn bạn học sinh này, đúng là không ngoan nha, tới giờ này vẫn còn ở lại trường."
Chu Vũ nhíu mày, nói:
"Xin lỗi, em về liền đây." Người này chắc chắn có vấn đề, cảnh vật xung quanh quỷ dị như vậy, sắc mặt của hắn vẫn rất bình tĩnh, tự nhiên như mọi thứ không có gì thay đổi.
"Hay là đừng về, bây giờ trời cũng tối rồi, chi bằng ở lại đây nghỉ ngơi đi, trong phòng bảo vệ có giường để nằm nghỉ đó." Liễu Tráng liếm khóe miệng, ác ý trong mắt cũng không thèm che giấu.
Chu Vũ cảm nhận được tâm trạng của tên bảo vệ này không được bình thường, trong lòng dường như có ác ý sâu sắc và khinh thường cậu, coi thường cậu như một kẻ thấp kém còn hắn ta như thể là một người bề trên.
"Tránh ra!" Sắc mặt Chu Vũ lạnh xuống, không muốn nói chuyện với loại người khó chịu như vậy.
Liễu Tráng không những không tránh ra, ngược lại tiến lại càng gần, Chu Vũ xoay người sang hướng nào hắn liền chặn hướng đó, biểu tình hưng phấn đầy biến thái, giống như đang hưởng thụ cảm giác vô lực không thể chạy thoát của Chu Vũ.
Chu Vũ không muốn tiếp tục dây dưa với tên biến thái này, đá mạnh vào chỗ giữa hai chân của hắn.
Liễu Tráng vốn đang mang biểu tình nghiền ngẫm nhìn Chu Vũ, bị ăn một đá làm hắn gập người thành như con tôm, nằm co quắp trên mặt đất không dậy nổi.
Thật ra vừa rồi hắn có thể thấy được hành động của Chu Vũ, nhưng không biết vì sao, khi hắn chuẩn bị đỡ đòn nhưng chỉ trong nháy mắt, cả người hắn trở nên nặng nề vô cùng, giơ tay còn khó khăn, nói chi đến linh hoạt đỡ đòn phản kích.
Vốn dĩ kỹ năng đánh nhau của hắn thuộc số một số hai trên thế giới tinh tế, nếu xét theo lẽ thường mà nói, quá đơn giản cho hắn để đối phó với một học sinh trung học.
Nhưng không nghĩ tới khi ở trong phạm vi Quỷ Vực này, hành động của hắn lại bị hạn chế, vừa rồi giống như có một đồ vật nặng mấy trăm kg đè trên người hắn, không thể động đậy.
Tương phản với tình huống của Liễu Tráng, lúc này Chu Vũ cảm thấy toàn thân tràn đầy sức lực, rất giống như mỗi một lần cậu hít thở sẽ càng làm cho cậu trở nên mạnh mẽ hơn.
Nếu bọn họ có đôi mắt âm dương, họ có thể nhìn thấy toàn bộ lệ quỷ ở Quỷ Vực đều đè trên người Liễu Tráng, mà bên phía Chu Vũ lại được sương đen vây kín người không để lộ một sơ hở, giống như hiệp sĩ trung thành bảo vệ người thương của hắn.
"Tốt nhất đừng để tôi gặp lại anh!" Sớm muộn gì cũng phải bắt hắn vào cục cảnh sát!
Chu Vũ cảm giác được biến hóa trên người, có chút giật mình nhưng cũng không nghĩ nhiều, lạnh lùng nói một câu liền chạy nhanh về phía cổng trường.
Càng kéo dài thời gian càng có thêm biến cố, vừa rồi chỉ cần ở lại một chút liền gặp phải chuyện phiền phức này, có trời mới biết hắn có đồng bọn hay không!
"Bắt lấy nó! Nó chính là một số điểm lớn!"
Chu Vũ cạn lời, vậy mà đoán trúng thật.
Cậu nghe thấy tiếng Liễu Tráng gọi đồng bọn từ phía sau, lập tức tăng tốc.
"Hàm Hi! Bắt lấy thằng nhóc đó! Nhớ phải cầm bùa hộ mệnh trong tay!" Giọng nói sắc bén của một người phụ nữ vang lên, Chu Vũ cảm thấy có một người từ phía sau đang nhanh chóng đến gần cậu.
Người phía sau càng lúc càng gần, đột nhiên bên tai dường như có tiếng rên rỉ gì đó, nhất thời mất tập trung.
Sau đó Chu Vũ bị đâm sầm vào người —!!!
Cậu bị người phía sau đè nặng xuống đất, cảm giác toàn bộ lồng ngực đều bị đè đến sắp phun máu.
"Khụ khụ khụ!" Chu Vũ ho khan một tiếng yếu ớt, trong miệng có mùi rỉ sắt.
Đừng ra tay tàn nhẫn như vậy chứ, đánh nội thương luôn rồi.
"Tôi bắt được nó rồi, chị Vũ Hân!" Người phụ nữ sau lưng thốt lên một tiếng vui mừng, cũng không hề giảm lại sức lực, ấn mạnh vào vai Chu Vũ, Chu Vũ cảm thấy vai cậu sắp bị bóp nát.
Trời ạ, sao người này mạnh vậy!
"Làm tốt lắm, Hàm Hi là giỏi nhất!" Triệu Vũ Hân đi tới, nhìn Chu Vũ đang bị áp chế, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc.
"Không ngờ là còn rất đẹp trai, hoàn toàn khác với trong cốt truyện ~" Triệu Vũ Hân duỗi móng tay sơn đỏ ra, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của Chu Vũ, quay đầu nói với Liễu Tráng: "Mặc dù đúng là đẹp trai thật, nhưng anh cũng đừng bụng đói ăn quàng đến mức này chứ, lại bị con nít đánh cho thành thế này, hừ ~"
Nhìn Triệu Vũ Hân đang giễu cợt, mặt mày Liễu Tráng u ám, tư thế đi đường có chút quái gở, miễn cưỡng nở nụ cười, nói:
"Thế nào, chỉ là sai lầm nhất thời thôi, tôi quên mang theo bùa hộ mệnh, nên không thể dùng sức!"
Trong mắt Triệu Vũ Hân hiện lên vẻ khinh miệt, nhưng cô ta không nói gì.
Ở trong Quỷ Vực, ham muốn của mỗi người đều sẽ tăng lên, Liễu Tráng và Triệu Vũ Hân cũng không ngoại lệ, bởi vì giữa hai bọn họ cũng không còn cảm giác khi mới gặp mặt, đều dần lộ ra gương mặt thật, trong lòng cả hai đều biết rõ đối phương là loại người gì.
Chỉ có Chu Hàm Hi vẫn ngốc nghếch như ngày nào.
"Đi thôi, Hàm Hi, chúng ta trở lại phòng y tế.
Đồ ăn đã có sẵn.
Hôm nay chúng ta sẽ không ra ngoài.
Sáng mai chúng ta sẽ đổi địa điểm." Triệu Vũ Hân kêu Chu Hàm Hi lấy còng tay đã chuẩn bị sẵn bắt lại nhân vật trong cốt truyện, thảnh thơi đi đằng trước.
Chu Hàm Hi gật đầu, cất bùa hộ mệnh, còng lại đôi tay của Chu Vũ, bắt đầu kéo cậu theo như kéo gà.
Chu Vũ bị kéo đi, bước chân loạng choạng và tuyệt vọng.
Đúng là vừa ra khỏi hang sói lại vào hang cọp, cậu cũng quá vô dụng, cảm thấy càng thêm có lỗi với Phong Hạnh vì ban nãy đã ra tay cứu giúp.
Dựa vào lá bùa hộ mệnh, đám người Triệu Vũ Hân băng qua khuôn viên trường một cách thản nhiên, không kiêng nể gì, đi về phía phòng y tế trong tòa khu dạy học cũ.
Ở nơi bọn họ không nhìn thấy, sương đen vây quanh Chu Vũ đã bị bùa hộ mệnh áp chế, không thể nào đến gần cậu, hoảng đến mức xoay quanh mấy vòng.
*
Phong Hạnh nhìn Đội Luân Hồi hiện tại chỉ còn vài người, đứng chần chừ trước cửa ban A3 của khối 7, nở nụ cười khát máu đầy phấn khích.
Hì hì hì — chết chết chết chết chết chết!!!
Đám người Trịnh Càn được đưa đến đây trong nháy mắt, còn đang lúng túng, cho đến khi ngẩng đầu lên nhìn thấy tên của lớp học, bọn họ mới biết được cái gì là tuyệt vọng.
Đây thật sự là lớp 7 ban A3 của Phong Hạnh!
Phải biết rằng, đây là nơi Phong Hạnh bị đẩy xuống, là nơi ngưng tụ oán khí của Phong Hạnh, có thể nói là trung tâm của toàn bộ Quỷ Vực, độ nguy hiểm của nơi này cao hơn rất nhiều so với các khu vực xung quanh! Nếu không có chuẩn bị đầy đủ, có ai dám đến đây chịu chết!
Vậy mà bọn họ lại đến được.
Mọi người bắt đầu tuyệt vọng.
"Chúng ta cần phải ra khỏi đây càng sớm càng tốt, đi mau!" Vào thời khắc mấu chốt, Trịnh Càn vẫn rất bình tĩnh, lập tức lấy ra chiếc la bàn mà mình dùng lần trước, chuẩn bị rời đi theo hướng kim la bàn.
Nhưng trời không chiều lòng người.
Từ khi lấy la bàn ra, kim la bàn cứ quay liên tục, cứ như không hề có ý dừng lại.
Lúc này, thời gian là sinh mạng, nhưng kim la bàn vẫn chưa dừng lại, và Trịnh Càn không còn đủ kiên nhẫn để chờ nó dừng lại.
"Chết tiệt!"
Trịnh Càn trầm giọng mắng một câu, nói với những người còn lại: "Từ trường ở đây quá mạnh, la bàn đã mất hiệu lực rồi.
Chúng ta đi hướng cầu thang, cho dù bên đó có cái gì đi nữa! Tuyệt đối không thể ở lại nơi này!"
Lý Hoa Xà luôn luôn là người ủng hộ trung thành của đội trưởng, không nói hai lời liền đi theo Trịnh Càn.
Anh Lưu cũng theo sát.
Họ không để ý rằng Sa Lôi ở cuối đội không di chuyển, cứ đừng bất động tại chỗ, không nhúc nhích.
Cô ta tình cờ đứng đối diện với cửa sổ lớp học, qua hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ, có thể nhìn thấy một bóng đen đằng sau, bàn tay của nó nắm chặt lấy đầu cô ta.
Khuôn mặt luôn xinh đẹp của Sa Lôi đã tái nhợt tuyệt vọng như người sắp