Buổi chiều, trong quán cà phê, Tần Minh Nguyệt ngồi một mình bên cạnh của sổ, ánh mặt trời nhàn nhạt xuyên qua đám dây leo, chiếu lên người cô.
Trước mặt có một ly cà phê, cô gác hai tay lên bàn, cầm lấy ly cà phê, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm mình trong dòng suy nghĩ miên man.
Đã có vài lần, trong một buổi chiều nhàn hạ, cô cầm theo quyển sách, ngồi trong quán cà phê yên tĩnh, nhâm nhi ly cà phê, đọc sách, thật thư thái và ý vị!
Cô vẫn nhớ chính xác là quen biết Lưu Chính Khải vì lần đó, khi Vừa bước ra khỏi quán cà phê, có một người phụ nữ lớn tuổi ngã bên vệ đường, xung quanh có rất nhiều người, nhưng chẳng ai giúp đỡ.
Chính vì lần giúp ấy mà sau này cô đã kết hôn với Lưu Chính Khải, Vì người mà cô giúp chính là mẹ chồng tương lai của cô – người đã mất khi cô mang thai tháng thứ 7.
Thật ra Lưu Chính phải chẳng bao giờ thích cô, cho rằng cô rất nhàm chán, nhưng mẹ chồng của cô lại rất thích cô, cho rằng cô ngây thơ và tốt bụng, nghĩ rằng cô và Lưu Chính Khải sẽ bù trừ cho nhau.
Đột nhiên nhớ tới từ "bù trừ" mẹ chồng cô nói khi xưa, sau đó nghĩ đến mẹ chồng nói mình tốt bụng, Tần Minh Nguyệt đột nhiên nhận ra lòng tốt của cô và sự nhẫn tâm của Lưu Chính phải không phải là bù trừ cho nhau sao?
Khi nghĩ đến sự độc ác của Lưu Chính Khải, Tần Minh Nguyệt nhớ tới đứa con trai không rõ sống chết của mình, cô nhắm mắt lại, gục đầu xuống, đôi mắt chợt mờ đi.
Cô dường như nghe thấy tiếng khóc của con trai mình, cũng dường như nghe thấy lời mẹ chồng trước
khi chết, nắm chặt tay cô, dặn dò cô phải chăm sóc tốt đứa trẻ, chăm sóc huyết mạch duy nhất của nhà họ Lưu, và dù có thế nào đi nữa bí mật đó chỉ hai người biết.
Nhưng mẹ chồng sẽ không bao giờ biết rằng, bí mật mà bà không
thể buông bỏ khi bà hấp hối sẽ được tiết lộ sớm như vậy, người cháu mà ngay cả khi đang hấp hối bà cũng vẫn lo cho, sớm đã mất tích, sống hay chết còn không rõ!
Khi Tư An Húc đến, anh đã nhìn thấy một cảnh tượng như thế.
Tần Minh Nguyệt hai tay cầm tách cà phê đặt lên bàn, nhưng đầu hơi rũ xuống, toàn thân toát ra sự buồn bã vô vọng.
Bước chân của Tư An Húc khựng lại, hai tháng nay, hầu như ngày nào anh cũng nhìn thấy cô, từ trên lầu hoặc từ camera giám sát, Tần Minh Nguyệt đối với anh không còn xa lạ gì nữa, nhưng Tần Minh Nguyệt lúc này lại khiến anh cảm thấy có chút khó hiểu và tò mò.
Người phụ nữ yên lặng như vô hình, tự hồ không có cảm xúc trong biệt thự nhà họ Tư, lúc này lại toát ra dáng vẻ như vậy, chẳng lẽ VÌ 300 vạn tệ kia?
Lộ Triệt Minh đi ngay sau Tư An Húc, Tư An Húc đột ngột dừng lại, anh suýt chút nữa đã va vào lưng Tư An Húc, may mà anh dừng lại kịp thời.
Lục Triệt Minh nhìn theo ánh mắt của Tư An Húc, chỉ thấy Tần Minh Nguyệt ngồi ở trong góc một mình, cúi đầu, như là đang suy nghĩ gì đó.
Truyện convert hay :
Đỉnh Cấp Thần Hào