Nhưng cô không nhận ra, nếu người đàn ông mặc đồ đen phía sau không kéo cô đi, cô vẫn muốn tiến tới giành lại đứa trẻ.
"Cái gì mà nhặt từ thùng rác về? Đứa bé này là tôi vất vả khổ cực mang thai mười tháng sinh ra. Con của tôi tôi mắng một hai câu không được sao? Muốn có con sao không về mà tự sinh? Tại sao cứ phải đi giành lấy của người khác? Chồng à, mau gọi cảnh sát.”
Người phụ nữ nghe thấy Tần Minh Nguyệt nói rằng con mình được nhặt từ thùng rác thì lập tức tức giận bừng bừng, bảo chồng mình gọi cảnh sát.
Cha mẹ nào cũng vậy thôi, con cái mình thì mình mắng mỏ sao cũng đều được, đổi lại người khác mà mắng thì lại không hài lòng.
Nhìn thấy cha của đứa trẻ thật sự định gọi điện thoại cho cảnh sát, người đàn ông vừa kéo Tần Minh Nguyệt vừa vội vàng xin lỗi, sau đó kéo Tần Minh Nguyệt xuống lầu.
"Anh buông ra, tại sao lại kéo tôi? Tôi muốn đưa con trai tôi về nhà..."
Tần Minh Nguyệt còn đang giãy dụa, nhưng một người phụ nữ yếu đuối như cô sao có thể là đối thủ của một người đàn ông, người đàn ông mặc kệ cô giãy dụa, thẳng tay kéo cô xuống lầu, hai người Vừa nãy vẫn nằm nguyên xi trên mặt đất nơi anh ta vừa rời đi.
"Rốt cuộc đó có phải là con trai của cô không, cô hỏi hai tên này đi."
Tần Minh Nguyệt còn đang muốn chạy lại, nghe thấy lời nói của người đàn ông mặc đồ đen thì nhìn theo ánh mắt của anh ta, chỉ thấy hai người đàn ông lúc này đang nằm trên mặt đất.
Vừa mới gặp mặt cách đây không lâu, Tần Minh Nguyệt đương nhiên có thể tự nhận ra hai tên đàn ông này, cô dừng lại: "Đây là?"
Hai tên đàn ông đang nằm trên mặt đất nhìn thấy Tần Minh Nguyệt, lập tức than khóc: "Vị tiểu thư này, chúng tôi sai rồi, chúng không nên có ý nghĩ lừa tiền cô, cầu xin cô tha cho chúng tôi, chúng tôi sẽ không bao giờ dám nữa. Chúng tôi sẽ trả lại tiền cho cô không thiếu một xu.”
"Lừa dối tôi cái gì cơ? Hai người rốt cuộc đang nói cái gì? Hai người nói như vậy rốt cuộc là có ý gì?"
Những người này nói gì, Tần Minh Nguyệt đều cảm thấy mình biết từng câu từng chữ, nhưng tại sao khi cộng lại với nhau lại không biết là có ý nghĩa gì?
Đứa bé trên lầu không phải là con của cô sao? Không phải là con
của mình bị họ nhặt từ thùng rác Sao?
Tại sao họ lại nói dối mình? Bọn họ rốt cuộc đang nói gì thế?
Có lẽ không phải Tần Minh Nguyệt thực sự không hiểu, chỉ là sau khi tìm con trai lâu như vậy, cô gần như đã sắp tuyệt vọng, đột nhiên lại nhận được một chút tin tức như vậy, nếu chút in tức này mà cũng là giả, thì hy vọng của cô thật sự đã hoàn toàn chấm hết, cô có thể thực sự không thể tìm thấy con trai mình.
Có lẽ là ý thức được chuyện này, cho nên Tần Minh Nguyệt không dám tin, cũng không muốn tin!
"Xin lỗi, chúng tôi đã nói dối cô, chúng tôi biết mình sai rồi, thực sự biết mình sai rồi, cầu xin cô hãy thả chúng tôi đi."
Hai tên đàn ông nằm trên mặt đất thật sự rất sợ hãi, nếu nói vừa mới nãy hai người đánh tay đôi với hai người mà chỉ trong hai phút đã bị đánh ngã lăn ra đất thì bọn chúng vẫn chưa sợ hãi như vậy.
Nhưng khi nghe thấy âm thanh từ trên lầu truyền đến, sau khi một người nhanh chóng rời đi, lúc bọn chúng có ý đồ lấy hai đánh một để cố gắng thoát ra mà vẫn bị người ta áp chế từng giây từng phút, thì bọn chúng mới biết lần này thật sự đã đụng phải tấm ván sắt rồi.
Hai người mặc quần áo đen giữ hai tên đó lại chẳng qua cũng chỉ muốn Tần Minh Nguyệt biết sự thật do chính miệng bọn chúng nói ra, bây giờ Tần Minh Nguyệt đã nghe rõ ràng thì buông tha cho chúng, bảo chúng nhanh chóng cút đi.
Tần Minh Nguyệt nhìn chằm chằm hai tên đàn ông đang chạy trốn như bay, khóe mắt hiện lên vẻ không thể tin được.
"Hai tên đó chỉ đang lừa tiền của cô thôi. Cô đừng lên giành con của người ta nữa, nếu không người ta sẽ gọi cảnh sát đến bắt cô đó. Này, đây là số tiền vừa rồi cô bị lừa. Cô mau quay về đi."
Nói xong, một người đàn ông đưa tiền lại cho Tần Minh Nguyệt, đảm bảo rằng Tần Minh Nguyệt đã nghe vào tai mấy lời của mình thì hai người bên nhanh chóng rời đi.
Truyện convert hay :
Ngạo Thế Đan Thần