Hiệu suất làm việc của Tống Dịch Minh rất cao. Tối thứ hai Triệu Dật nói với hắn, đến thứ năm hắn đã gọi điện thoại cho Triệu Dật bảo hắn đi ký kết hợp đồng.
“Có hai khu vực chuẩn cho bị thuê, cậu có đi xem thử chưa?”
Triệu Dật thành thật trả lời: “Tôi chỉ mới đi ngang qua, lúc đó có nhìn từ xa một chút nhưng không có nhìn kỹ.”
Tống Dịch Minh có chút bất đắc dĩ, đưa tay lên chỉ vào Triệu Dật. Trong lúc nhất thời không biết nói gì cho phải với hắn.
Xem ra Triệu Dật đúng là không đem một chút lợi nhuận này để vào mắt. Rõ ràng hắn muốn thuê mặt tiền làm cửa hàng, đều phải chuẩn bị ký hợp đồng. Vậy mà đến cả việc xem thử mặt bằng chỗ mình thuê mà còn chưa làm......
Triệu Dật giải thích nói: “Chuyện này cũng không phải là người ở bên ngoài thuê, trong trường chả lẽ còn phải đi lừa một sinh viên như tôi sao. Một sinh viên một lòng muốn làm một việc tốt mà cũng không tán thành à. Cửa hàng có mặt tiền lớn có cách hoạt động của mặt tiền lớn, nhỏ có cách hoạt động của nhỏ. Mấy cái này có nhìn hay không cũng đâu khác biệt......”
Tống Dịch Minh ừ một tiếng, xem như tán thành cách nói của Triệu Dật. Hắn cười nói: “Đương nhiên bên nhà trường sẽ không lừa gạt sinh viên như cậu. Hơn nữa, bọn họ còn chuẩn bị cho cậu thuê với giá thấp, chỉ cần cam kết làm theo đúng những gì cậu đã nói. Toàn bộ nhân viên thời vụ đều phải chiêu mộ từ sinh viên có hoàn cảnh khó khăn là được.”
“Cái này không có vấn đề.”
Nhờ sự hỗ trợ của Tống Dịch Minh, Triệu Dật cùng nhà trường ký kết một phần hợp đồng cho thuê, có hiệu lực trong thời hạn 4 năm. Theo lý thuyết, chỉ cần Triệu Dật làm đúng cam kết, thì hắn sẽ là người thuê của hai khu vực này. Đến khi hắn tốt nghiệp, nếu vẫn còn tiếp tục kinh doanh cửa hàng này, thì vẫn sẽ có quyền ưu tiên ký kết.
Giá cho thuê đúng là rất rẻ, hai gian phòng tạp vật cộng lại ít nhất cũng có một trăm năm mươi mét vuông. Thế mà tiền thuê chỉ lấy 6,000 một tháng. Trong khi các khu vực khác, có một tiệm văn phòng phẩm chỉ ba mươi mét vuông phải trả 5,100 mỗi tháng.
Tống Dịch Minh bắt đầu giải thích cho Triệu Dật, lý do tính toán tiện nghi như vậy. Một mặt là do phía trên muốn tuyên truyền việc này, muốn nâng đỡ sinh viên khởi nghiệp. Như vậy, chuyện này có thể xem như là một ví dụ điển hình về việc nhà trường nâng đỡ sinh viên khởi nghiệp.
Một mặt khác chính là nhờ lời hứa hẹn của Triệu Dật, ngoại trừ nhân viên chính thức, nhân viên phục vụ sẽ do toàn bộ sinh viên nghèo làm thêm kiêm chức. Nếu như Triệu Dật thành công, điều này có thể trở thành một việc tốt mà nhà trường có thể tuyên truyền.
So sánh với mấy ngàn tệ chênh lệch, tất nhiên nhà trường càng quan tâm đến mấy thứ tuyên truyền này. Bởi vậy, Triệu Dật mới có thể thuê với giá tiền thấp như vậy.
Đối với mấy việc này, Triệu Dật không thèm để ý chút nào. Chỉ cần hoàn thành yêu cầu của hắn, mấy thứ khác đều không quan trọng. Hắn không chút do dự ký tên mình vào, hơn nữa còn trực tiếp lấy ra một năm tiền thuê.
Ngay tại thời điểm Triệu Dật hoàn thành ký kết, trong đầu hắn vang lên nhắc nhở của hệ thống.
“Ký chủ thuê mặt bằng cửa hàng không vì lợi ích, chỉ vì trợ giúp bạn học, trong lòng không