Triệu Dật đi tới trước mặt Sở Lê Lê, kéo tay của Sở Lê Lê lại.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Sở Lê Lê lúc này in một dấu tay rất rõ ràng, hiển nhiên chính là bị đánh. Hơn nữa, đối phương còn ra tay không hề nhẹ.
Sở Lê Lê cắn môi, ánh mắt thoáng có chút kinh hoàng, dường như không muốn bị Triệu Dật nhìn thấy dáng vẻ chật vật như thế này của mình.
Triệu Dật quay đầu lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm Thương Phi nói: “Là mày đánh sao?”
Thương Phi đánh giá Triệu Dật từ trên xuống dưới, nói: “Ồ! Lại xuất hiện một thằng nhóc con. Sao nào! Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sao! Trước tiên hãy suy nghĩ xem mình có đủ tư cách hay không đã...”
Ánh mắt Triệu Dật đảo qua năm sáu người sau lưng Thương Phi, bọn thanh niên này ánh mắt đầy vẻ bất lương và hung ác. Xem ra bọn này cũng không phải là hạng người tốt lành gì, hơn phân nửa là đám con đồ lưu manh.
Triệu Dật lạnh lùng nói: “Hiện tại tao cho mày hai lựa chọn, một là để cho cô ấy tát lại mày hai cái, tiếp đó mày xin lỗi cô ấy. Hoặc là, tao tới đánh tụi mày, hậu quả tự chịu!”
“Cái gì! Mày tính một mình đánh bọn tao?”
Thương Phi lộ ra vẻ mặt cười cợt, nói: “Cũng lớn lối quá nhỉ! Thế nào, biết chút võ nên muốn đánh nhau sao, ha ha ha…”
Đám thanh niên phía sau gã cũng rất phối hợp cười cợt, một đám vẻ mặt đầy giễu cợt giống như là thấy được chuyện gì đó rất buồn cười.
Triệu Dật lạnh lùng nhìn chằm chằm Thương Phi, cũng không hề nói gì.
Thương Phi bị Triệu Dật nhìn chằm chằm như vậy, bỗng nhiên có một loại cảm giác như bị mãnh hổ nhìn chằm chằm, vẻ mặt tươi cười lúc này không cười nổi nữa.
Hắn có cảm giác mình bị một tên sinh viên dọa sợ, Thương Phi có chút thẹn quá hóa giận, đưa tay chỉ vào mặt Triệu Dật nói: "Được lắm! Tên nhóc con, dám lên mặt với tao sao? Hôm nay để anh đây chơi với mày, để xem mày có thể làm được gì!”
Triệu Dật quay đầu lại nói với cậu bạn học ở sau lưng: “Các cậu ra ngoài đi.”
Quách Đông Lai sửng sốt một chút, kêu lên: “Triệu Dật! Chúng ta cùng nhau đánh bọn họ, mười mấy người chúng ta còn sợ đánh không lại bọn họ hay sao?”
Triệu Dật nhíu nhíu mày, giọng nói tăng thêm một chút, ra lệnh: “Đều đi ra ngoài, nơi này để tôi xử lý!”
Quách Đông Lai nhìn ánh mắt kiên định của Triệu Dật, không lên tiếng khuyên nhủ nữa, lập tức nói: “Mọi người đều đi ra ngoài trước đi.”
Triệu Dật bỗng nhiên cảm giác phía sau có người kéo áo của mình, quay đầu nhìn lại thì thấy đó chính là Sở Lê