Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người

“Xin lỗi, là tôi sai rồi.”


trước sau

Triệu Dật đi tới trước mặt Sở Lê Lê, kéo tay của Sở Lê Lê lại.  

             Trên khuôn mặt xinh đẹp của Sở Lê Lê lúc này in một dấu tay rất rõ ràng, hiển nhiên chính là bị đánh. Hơn nữa, đối phương còn ra tay không hề nhẹ.  

             Sở Lê Lê cắn môi, ánh mắt thoáng có chút kinh hoàng, dường như không muốn bị Triệu Dật nhìn thấy dáng vẻ chật vật như thế này của mình.  

             Triệu Dật quay đầu lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm Thương Phi nói: “Là mày đánh sao?”  

             Thương Phi đánh giá Triệu Dật từ trên xuống dưới, nói: “Ồ! Lại xuất hiện một thằng nhóc con. Sao nào! Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sao! Trước tiên hãy suy nghĩ xem mình có đủ tư cách hay không đã...”  

             Ánh mắt Triệu Dật đảo qua năm sáu người sau lưng Thương Phi, bọn thanh niên này ánh mắt đầy vẻ bất lương và hung ác. Xem ra bọn này cũng không phải là hạng người tốt lành gì, hơn phân nửa là đám con đồ lưu manh.  

             Triệu Dật lạnh lùng nói: “Hiện tại tao cho mày hai lựa chọn, một là để cho cô ấy tát lại mày hai cái, tiếp đó mày xin lỗi cô ấy. Hoặc là, tao tới đánh tụi mày, hậu quả tự chịu!”  

             “Cái gì! Mày tính một mình đánh bọn tao?”  

             Thương Phi lộ ra vẻ mặt cười cợt, nói: “Cũng lớn lối quá nhỉ! Thế nào, biết chút võ nên muốn đánh nhau sao, ha ha ha…”  

             Đám thanh niên phía sau gã cũng rất phối hợp cười cợt, một đám vẻ mặt đầy giễu cợt giống như là thấy được chuyện gì đó rất buồn cười.  

             Triệu Dật lạnh lùng nhìn chằm chằm Thương Phi, cũng không hề nói gì.  

             Thương Phi bị Triệu Dật nhìn chằm chằm như vậy, bỗng nhiên có một loại cảm giác như bị mãnh hổ nhìn chằm chằm, vẻ mặt tươi cười lúc này không cười nổi nữa.  

             Hắn có cảm giác mình bị một tên sinh viên dọa sợ, Thương Phi có chút thẹn quá hóa giận, đưa tay chỉ vào mặt Triệu Dật nói: "Được lắm! Tên nhóc con, dám lên mặt với tao sao? Hôm nay để anh đây chơi với mày, để xem mày có thể làm được gì!”  

             Triệu Dật quay đầu lại nói với cậu bạn học ở sau lưng: “Các cậu ra ngoài đi.”  

             Quách Đông Lai sửng sốt một chút, kêu lên: “Triệu Dật! Chúng ta cùng nhau đánh bọn họ, mười mấy người chúng ta còn sợ đánh không lại bọn họ hay sao?”  

             Triệu Dật nhíu nhíu mày, giọng nói tăng thêm một chút, ra lệnh: “Đều đi ra ngoài, nơi này để tôi xử lý!”  

             Quách Đông Lai nhìn ánh mắt kiên định của Triệu Dật, không lên tiếng khuyên nhủ nữa, lập tức nói: “Mọi người đều đi ra ngoài trước đi.”  

             Triệu Dật bỗng nhiên cảm giác phía sau có người kéo áo của mình, quay đầu nhìn lại thì thấy đó chính là Sở Lê

Lê đang dùng ánh mắt đầy lo lắng nhìn mình.  

             Triệu Dật hạ giọng khẽ nói: “Không có việc gì, cậu cũng đi ra ngoài trước đi.”  

             “Cậu cẩn thận một chút.”  

             Một đám học sinh lui hết ra ngoài cửa lớp, Triệu Dật đi đến cửa tiện tay khóa trái, tiếp đó hắn quay đầu lại nhìn về phía Thương Phi nhếch miệng cười: "Được rồi! Sắp tới giờ lên lớp cho nên đừng có chậm trễ nữa, tụi mày cùng lên một lượt đi.”  

             Thương Phi cười lạnh nói: “Thằng cờ hó! Còn dám lên mặt nữa sao. Tụi mày lên cho tao, đánh gãy chân chó của nó!”  

             Sáu tên thanh niên sau lưng Thương Phi lập tức nhe răng cười rồi xông tới.  

             Ánh mắt của Triệu Dật lạnh lùng đảo qua mấy tên này, khinh thường nói: “Một đám cặn bã!”  

             “Mẹ kiếp!”  

             Một gã nam sinh mắng nhẹ một tiếng, xông lên trước mặt Triệu Dật. Triệu Dật giơ tay lên đấm một cái, gọn gàng lưu loát cho một quyền vào mũi của hắn.  

             “A!”  

             Tên kia kêu thảm một tiếng, lập tức ôm mũi lui lại, máu tươi đã không kiềm được mà chảy ra từ kẽ ngón tay của gã.  

             Một quyền vừa rồi của Triệu Dật đã đánh gãy mũi của hắn.  

             Thương Phi lập tức biến sắc, hét lớn: “Cùng lên!”  

             Ánh mắt của năm gã thanh niên còn lại có chút sợ hãi, tên này đúng là quá độc ác, vừa ra tay đã thấy máu!  

             Bởi vì, Thương Phi ở bên cạnh nhìn chằm chằm, cho nên năm tên thanh niên cũng chỉ có thể cắn răng mà xông lên.  

             Triệu Dật không hề lui bước, mà hắn ngược lại tiến lên để nghênh đón.  

             “Á!”  

             “A!”  

             “Mẹ kiếp!”  

             Trong phòng vang lên liên tiếp những tiếng kêu la, năm tên thanh niên lần lượt đều ngã xuống đất mà kêu thảm thiết. Hai tên cánh tay bị trật khớp, hai tên mũi bị đánh dập máu chảy ròng ròng. Còn có một tên bị ăn một gối ngay chỗ bụng, hắn đang ôm bụng toàn bộ cơ thể cuộn lại như con tôm, mồ hôi lạnh chảy ròng.  

             Mặt Thương Phi lập tức trắng bệch.  

             Mẹ kiếp! Tên này trâu như vậy sao!  

             Triệu Dật bước đi về phía Thương Phi, Thương Phi lui về phía sau hai bước. Sắc mặt hắn giờ đây trở nên trắng bệch, giọng nói run rẩy nói: “Mày... Mày định làm gì?”  

             Triệu Dật tóm lấy cổ áo của Thương Phi, kéo hắn lại, thuận tay cho một cái tát.  

             Trên mặt của Thương Phi lập tức xuất hiện một dấu tay, khuôn mặt cũng lập tức sưng phồng lên thấy rõ.  

             “Nhóc con, mày gặp rắc rối rồi...”  

             Triệu Dật trở tay tát cho hắn thêm một cái.  

      “CMM...”  

             “Ba!”  

             “Mẹ kiếp, mày...”  

             “Ba!”  

             “Ông đây nhất định phải giết chết...”  

             “Ba!”  

             ......  

             Triệu Dật sắc mặt lạnh lùng, Thương Phi trong miệng mắng một câu, lập tức ăn một cái bạt tai. Liên tục ăn năm sáu cái, càng về sau càng nặng, Thương Phi cảm giác cả người hắn như sắp nứt ra.  

             Đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Triệu Dật, Thương Phi hoàn toàn sụp đổ, cũng không dám lên mặt hung ác nữa.  

             “Đừng đánh nữa! Tôi xin nhận thua!”  

             “Ba!”  

             “Xin lỗi, là tôi sai rồi.”  


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện