Tiếng cười của Triệu Dật làm Phùng Tiếu Tiếu chú ý tới.
Phùng Tiếu Tiếu quay đầu nhìn lại, đúng lúc thấy màn hình điện thoại di động của Triệu Dật. Mặc dù chỉ là nhìn thoáng qua, nhưng cô vẫn thấy được hình ảnh của chính mình trên điện thoại.
Nhìn thứ khác có thể không quen mắt nhưng nhìn phòng trực tiếp của mình, nhìn chính bản thân mình còn không thấy quen thuộc sao?
Khuôn mặt Phùng Tiếu Tiếu lúc này lập tức đỏ lên.
Đương nhiên cô không nghĩ đến việc trùng hợp đụng phải fan hâm mộ. Hẳn là lúc nãy khi cô đang phát sóng trực tiếp, người ta nhìn thấy màn hình điện thoại di động của cô. Sau đó hiếu kì rồi cũng đăng nhập vào xem thử.
Cô biết Triệu Dật vì sao vừa rồi lại cười, lúc nãy cô vốn là muốn lấy một đợt lễ vật, kết quả không có ai khen thưởng, trái lại còn khiến người ta chạy mất.
Thật là mất mặt mà!
Phùng Tiếu Tiếu thở hồng hộc rồi tức giận nói: “Cười cái gì mà cười, anh chưa bao giờ nhìn thấy phát sóng trực tiếp à!”
Phùng Tiếu Tiếu thân hình vốn nhỏ nhắn xinh xắn, hiện tại bị chọc cho tức giận, nhìn qua còn có thêm chút khả ái.
Triệu Dật có chút buồn cười nhưng cũng không có ý chê bai: “Không có! Chỉ là mấy hôm nay tôi có chút nhàm chán, nhìn thấy cô phát sóng trực tiếp cho nên tiện tay bấm vào xem...... Cô cứ tiếp tục đi!”
Trong lòng Phùng Tiếu Tiếu lúc này cảm thấy rất xấu hổ. Trên mạng đã thảm như vậy, mất mặt thì cũng thôi đi, dù sao cũng chẳng biết ai là ai. Nhưng người này thì lại đang ở trước mặt mình, nhìn thấy cảnh mình thảm hại như vậy, ai có thể không xấu hổ chứ?
Mười mấy người còn lại trong phòng phát sóng trực tiếp, lập tức lên tinh thần.
“Sao vậy, cô gái nhỏ?”
“Có chuyện gì xảy ra?”
“Cô gái nhỏ tự nhiên tức giận?”
Phùng Tiếu Tiếu cắn môi, cũng không để ý là đang phát sóng trực tiếp, cứ nhìn chằm chằm Triệu Dật.
Triệu Dật tất nhiên hiểu tại sao, bất đắc dĩ vừa cười vừa lắc đầu nói: “Đã làm trực tiếp còn sợ bị người khác nhìn sao. Thảo nào thành tích thảm như vậy...... Được rồi, tôi đi chỗ khác là được.”
Triệu Dật cầm lên điện thoại di động rồi ấn mở tài khoản, tiện tay nạp thêm năm trăm tệ. Sau đó thưởng một cái tên lửa giá năm trăm cho Phùng Tiếu Tiếu, xem như bày tỏ lời xin lỗi. Cuối cùng thoát ra khỏi phòng trực tiếp, rồi đưa màn hình điện thoại hướng về phía Phùng Tiếu Tiếu lắc lắc mấy cái.
Phùng Tiếu Tiếu bị một câu “Khó trách thảm như vậy” của Triệu Dật làm cho tức giận đến mức trợn trừng con mắt. Vừa muốn phản bác thì lại nghe tiếng nhắc nhở của điện thoại di động. Cô cúi đầu nhìn qua thì nhìn thấy trên màn hình điện thoại của cô có một cái hỏa tiễn bay qua.
Một cái hỏa tiễn giá năm trăm tệ!
Phùng Tiếu Tiếu nhìn qua cái biệt danh người đã khen thưởng cho mình.
“Tôi chỉ thích nằm”
Cô còn chưa kịp phản ứng lại, thì đã thấy một nhắc nhở khác.
Tôi chỉ thích nằm đã thoát ra phòng trực tiếp.
“Ồ, có người khen thưởng hỏa tiễn, cô gái nhỏ dường như sắp đổi vận rồi hả?”
“Tôi chỉ thích nằm?”
“Ha ha ha, tôi sắp cười điên rồi đây, rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
“Cô gái nhỏ, nói một chút tình hình đi chứ!”
Lúc