Chương 153: Trong lòng em gái có một chút run động
Nhậm Phi Long nói chính là sự thật.
Trong giới đua xe ở Thượng Hải, đường đua vòng quanh núi Tây Sơn chính là nơi mọi người thường xuyên tụ tập khiêu chiến. Kỷ lục này của Hướng Hoa vẫn luôn duy trì đến hiện tại, thế nhưng bây giờ đã bị một người ở bên ngoài đến phá vỡ.
Cái kỷ lục truyền thuyết này chỉ cần không bị phá vỡ, thì tên của Triệu Dật và chiếc xe McLaren sẽ được mọi người mãi mãi lưu truyền.
Việc này đối với bất kỳ người nào trong giới đua xe ở Thượng Hải, đều sẽ cảm thấy mất mặt. Thế nhưng nếu có thể trở thành bạn với người này, thì xem như là hai vấn đề riêng biệt.
Nhậm Phi Long chợt nhớ tới một chuyện, hắn hỏi: "Cậu ở Giang Châu ngày thường lái gì xe?”
Triệu Dật sảng khoái hồi đáp: “Cayenne Turbo.”,
Nhậm Phi Long ánh mắt sáng lên, cười nói: “Xe tốt!”
Triệu Dật cười nói: “McLaren GT cũng rất tốt!”
Nhậm Phi Long cười nói: “Tôi thấy lão đệ cậu dường như không có lái xe đến, vậy xe chắc không ở Thượng Hải đúng không?"
“Đúng vậy!”
Nhậm Phi Long móc ra chìa khóa xe của mình trực tiếp đặt ở trước mặt Triệu Dật, nói: "Lúc trước cậu lái chiếc McLaren làm cho danh tiếng của nó nổi bật, cậu chịu khó cầm lấy chạy mấy ngày. Đi lại cũng thuận tiện hơn, khi nào rời đi thì trả lại cho tôi là được."
Triệu Dật khẽ ngây người, hắn cùng Nhậm Phi Long quen biết cũng chỉ hơn hai, ba tiếng. Chiếc xe này giá trị cũng hơn 2 triệu, vậy mà hắn lại trực tiếp cho mình mượn?
Mượn xe cũng không chỉ có liên quan đến giá trị, lỡ như xảy ra vấn đề gì thì không chỉ là xe, mà cả người chủ xe cũng phải chịu trách nhiệm liên đới. Bởi vậy mới có câu nói, xe và vợ tuyệt đối không thể cho người ngoài mượn.
Ông anh này, lại là người rất sảng khoái!
Triệu Dật không có đưa tay ra nhận lấy, hắn cười nói: “Anh Phi Long, anh không sợ tôi lái xe xảy ra vấn đề gì, tiếp đó lại đổ lỗi cho anh sao?"
Nhậm Phi Long cười ha ha nói: “Một cái xe thần, lái trên cao tốc đều không cao hơn 120 thì có thể xảy ra chuyện gì chứ. Cầm lấy, đừng khách khí!”
Tất nhiên, khi nghe được kiểu nói này của Nhậm Phi Long, Triệu Dật cũng không khách khí nữa. Giữa bạn bè với nhau, tình nghĩa chính là vì như vậy mà tạo dựng nên. Không thể lúc nào cũng cho người khác, mà không muốn tiếp nhận ý tốt của người khác.
Triệu Dật tiếp nhận chìa khoá, cười nói: “Được! cảm ơn anh.”
Nhậm Phi Long không thèm quan tâm bĩu môi nói: “Việc nhỏ! Như vậy đi, chúng