Triệu Dật vừa trở về phòng đã lăn ra ngủ đến 8:30 mới rời giường. Trong lúc đi đến nhà ăn hắn cũng gửi hai tấm hình mà mình mới chụp hồi sáng vào nhóm chat của gia đình mình.
Triệu Dật : Con leo lên đỉnh Nga Sơn ngắm mặt trời mọc nè ba mẹ.
Mặc dù Triệu Dật đã là người trưởng thành, nhưng mỗi ngày vẫn chia sẻ cho cha mẹ mình những nơi đã đi qua, những danh lam thắng cảnh mà mình ngắm, những món ăn đặc sản của địa phương nơi mình đến.
Con đi ngàn dặm mẹ lo lắng, nếu thấy con mình ăn được uống được, toàn bộ hành trình không xảy ra bất trắc gì thì cha mẹ ở nhà mới thấy yên lòng.
Triệu Nham: Phong cảnh rất được, ảnh chụp cũng đẹp lắm.
Trần Mỹ Quyên: Rất đẹp, tươi tỉnh sáng láng! Vậy con có định đi đâu tiếp nữa không?
Triệu Dật: Con cũng không biết nữa, bây giờ con định ở lại đây hai hôm, xem như là đi nghỉ mát.
Trần Mỹ Quyên: Ừ, nhớ chú ý an toàn, nếu thiếu tiền cứ gọi về nhà.
Triệu Dật: Dạ thôi, con đủ tiền rồi .
Lúc Triệu Dật ra khỏi nhà, Triệu Nham đã cho hắn 100 ngàn tệ. Bây giờ hắn tạm thời không có cách nào giải thích về số tiền trên người mình cho nên hắn đành nhận. Hơn nữa số tiền này cũng có thể dùng để mượn cớ là tiền đầu tư cho công ty, vậy sau này hắn liền có thể quang minh chính đại cùng phụ mẫu nói chuyện tiền bạc .
Cùng cha mẹ nói chuyện xong, hắn thuận tiện chọn lấy ba tấm ảnh chụp dễ nhìn nhất gửi lên vòng bạn bè.
“Ở Nga Sơn xem Kim Đỉnh ngắm mặt trời mọc, bầu trời bao la hùng vĩ đúng là không uổng công đi chuyến này.”
Bây giờ vòng bạn bè giống như là nhật ký, tiện tay ghi chép một chút để nhiều năm sau còn có thể từ từ lật xem lại. Đây cũng là một cách lưu giữ ký ức tốt đẹp, hơn nữa còn có thể cùng các bằng hữu tương tác giao lưu liên hệ.
Ăn điểm tâm xong, Triệu Dật chậm rãi ung dung đi ra ngoài, chuẩn bị đi loanh quanh dạo chơi. Hiện tại ở trên núi thời tiết không nóng lắm, có thể chậm rãi đi dạo thưởng thức cảnh quan, điều này thật thoải mái.
Đang đi trên đường, Triệu Dật nhận được tin nhắn của Liễu Phi Vũ.
Liễu Vũ Phi: Mình thấy bài đăng trên trang cá nhân của cậu, sao dậy sớm thế?
Triệu Dật: Nếu muốn ngắm mặt trời mọc thì dậy muộn làm sao được? Chẳng lẽ là đợi mặt trời chiếu tới mông rồi mới dậy như cậu.
Liễu Vũ Phi: Ai ngủ đến lúc mặt trời chiếu đến mông, cậu muốn chết à?
Triệu Dật: Ha ha, đang làm gì thế?
Liễu Vũ Phi: Mình đang đi thăm người thân cũng mẹ, chả thoải mái chút nào, ước gì được ra ngoài chơi.
Triệu Dật: Đợi đến khi khai giảng không phải sẽ được tự do sao? Đến lúc đó chẳng còn ai quản nữa, tha hồ mà chơi.
Liễu Vũ Phi: Đâu có dễ như cậu nói, chương trình học của mình ở đại học rất nặng, hơn nữa mẹ mình cũng rất hay đến Giang Châu, sao mà tự do tự tại được!
Triệu Dật: Tự do tự tại cũng chỉ là tương đối thôi, đâu có ai để con mình buông thả hoàn toàn như vậy.
Liễu Vũ Phi: Thật ra mình cũng muốn được như cậu,