Chương 206: Mục tiêu nhỏ đầu tiên
Trong phòng riêng của nhà hàng, mấy người họ ăn uống vô cùng vui vẻ.
Mấy ngày nay tất cả mọi người đều bị nhốt trong khách sạn. Tuy rằng đồ ăn sẵn cũng rất tốt, ăn uống cũng không cần lo lắng. Thế nhưng cơm hộp cũng chỉ có như vậy, làm sao có thể sánh với cảm giác ngồi ở nhà hàng ăn uống mới là thật sự sảng khoái.
"Ài! Thật thoải mái. Tuy rằng trải qua ba ngày này rất yên bình nhưng ngẫm lại vẫn có cảm giác rất thần bí!"
Ngụy Xuyên nuốt một miếng phi lê cá cay, bưng lên bia lạnh uống một hơi, nói: "Hôm nay tôi đọc được tin tức thì thấy, lúc cổ phiếu giảm thì mọi người đều nháo nhào muốn cắt miếng thịt, cho nên bắt đầu mua cổ phiếu dự đoán giảm. Nhưng cổ phiếu đột nhiên lại tăng lên, lần này không biết đã hố không biết bao nhiêu người. May là suốt toàn bộ quá trình anh Dật đã nắm bắt được chính xác tin tức, ăn trọn cả toàn bộ diễn biến. Thật giống như là thao tác của Thần vậy…”
Nếu mà hệ thống đưa cho bạn một cái thẻ dự đoán thông tin chứng khoán, chắc chắn một điều là bạn cũng sẽ thao tác trơn tru thôi!
Triệu Dật cười nói: "Hai tin đầu tiên đúng là thông tin chính xác, nhưng mà tin sau cùng kia tôi cũng không dám chắc chắn là khi nào bọn họ sẽ công bố. Chỉ nghĩ là nhất định sẽ có khả năng được đưa ra để ngăn ngừa tổn hại. Lại không nghĩ rằng thật sự đụng trúng, coi như là vận may không tệ đi.”
Tôn Lượng nâng ly: "Người anh em! Cảm ơn cậu, tôi sẽ ghi nhớ trong lòng!"
Ngụy Xuyên giễu cợt nói: "Rượu cảm tạ này cần phải tính thêm cả tôi nữa... Anh Lượng, không gọi là anh Dật nữa sao?"
Tôn Lượng đã ngoài ba mươi tuổi, giàu có, có năng lực, có địa vị. Đương nhiên không thể luôn gọi Triệu Dật một người mới 18 tuổi là anh được. Trước đó gọi hắn là anh Dật chỉ là nửa nói đùa nửa cảm khích, cho nên chỉ đùa một chút mà thôi.
Ngụy Xuyên thì khác, cậu ấy cùng lứa tuổi với Triệu Dật và Lục Đào. Cậu ấy gọi anh Dật, anh Đào. Triệu Dật lại gọi cậu ấy là anh Xuyên. Việc này giống như là bạn bè trêu chọc nhau bình thường, không có gì không tốt. Nhưng nếu Tôn Lượng ở giữa nơi công cộng gọi anh Dật thì sợ cảnh này sẽ rất xấu hổ.
Triệu Dật nâng ly cười nói: "Anh Lượng nếu thật sự dám gọi thì tôi cũng không dám đáp lời đây.”
Lục Đào cũng cười nói: "Cảm ơn anh Dật đã đưa tôi cùng bay!"
Mọi người đều cạn ly, một đám người đều sảng khoái.
Sau khi kiếm được tiền, rượu này uống rất vui sướng!
Tôn Lượng hỏi: "Vất vả mấy ngày rồi! Hôm nay tinh thần cũng đã khôi phục tốt. Nếu hôm nay cậu không có sắp xếp gì thì buổi tối có muốn đi thư giãn vui vẻ một chút không?”
Ngụy Xuyên hưng