Chương 278: Nói không chừng muốn làm con dê trong miệng cọp.
Xe của Triệu Dật và Quan Tâm biến mất ở con đường cuối sân trường.
Bạch Nguyệt ôm lấy cánh tay Diệp Thiến, trêu đùa nói: “Đừng nhìn nữa! Người ta cũng đã đi rồi còn nhìn cái gì? Không nỡ xa hắn sao?”
Diệp Thiến quay đầu cười nói: “Cậu mới không nỡ ấy.”
Bạch Nguyệt bật cười nói: “Không nỡ thì cứ nói cho hắn biết. Mình nghĩ hắn sẽ ở lại vì cậu.”
“Ở lại làm gì chứ?”
Diệp Thiến đánh vào tay Bạch Nguyệt một cái rồi đi về phía phòng ngủ. Được vài bước, cô không nhịn được dừng lại, nghiêng đầu hỏi: “Nguyệt Nguyệt! Cậu nói xem rốt cuộc hắn làm sao làm được như vậy?”
Đương nhiên Bạch Nguyệt biết Diệp Thiến đang nói chuyện gì, lắc đầu đầy nghi ngờ: “Mình cũng rất tò mò nha. Chẳng lẽ thật sự giống như ông cụ đó nói, là sức mạnh của Phật thức tỉnh sao?”
Rõ ràng là Diệp Thiến không tin đáp: “Vậy cũng phải là cao tăng đắc đạo nha. Hắn còn chưa tới hai mươi tuổi, làm sao có bản lĩnh đó? Hắn cũng không phải là sư tăng trong chùa.”
Bạch Nguyệt chớp mắt vài cái nói: “Lỡ như hắn là cao tăng đắc đạo chuyển thế thì sao?”
Nghe Bạch Nguyệt nói vậy, Diệp Thiến cảm thấy hơi buồn cười hỏi lại: “Cậu tin hay sao?”
Bạch Nguyệt cười hì hì nói: “Chẳng phải là mình không nghĩ ra lý do nào khác sao? Nhưng mà mặc kệ là do tình cờ, hay là hắn thật sự có bản lĩnh thần kỳ như vậy, mình cảm thấy lời hắn nói cũng có chút thật…”
Diệp Thiến lập tức tò mò: “Câu nào vậy?”
Bạch Nguyệt cười nói: “Tôi thay bạn của tôi trút giận… Ha ha! Hắn đánh Lý Lâm, giúp bà Trương dạy dỗ chỉ là giả, mà giúp cậu xả giận mới là thật. Dù sao hắn và bà Trương cũng không quen biết nhau, không có tình cảm gì. Hắn làm tất cả nhiều việc như vậy là vì cậu đấy nha.”
Diệp Thiến nhẹ nhàng cắn môi không nói gì. Nhưng mà ánh mắt cô lại hơi lóe sáng, trong lòng cũng có chút ngọt ngào.
Bạch Nguyệt nhìn bộ dạng của Diệp Thiến, trêu chọc nói: “Hắn đối với cậu xem như cũng dụng tâm. Mình đoán chừng hai chiếc xe tải vật dụng hôm nay hắn mua ít nhất cũng hơn mấy trăm nghìn tệ. Mặc dù mình biết đối với kẻ có tiền như hắn thì một trăm mấy nghìn tệ đúng là không nhiều, có lẽ giống như mua hai bao đồ. Nhưng mà hắn thật sự rất có tâm đó nha. Hơn nữa lại còn tự mình giúp chuyển gạo, khiến cho cả người đầy mồ hôi như vậy…”
Diệp Thiến khẽ “ừ” một tiếng, thực ra trong lòng cô cũng rất cảm động và ngưỡng mộ Triệu Dật.