Bát Gia Tái Thế

Chương 260


trước sau

Advertisement


“Nhà họ Hàn đương nhiên muốn thay Hàn Nguyệt Tiên thu hồi những thứ này…”
“Anh nói bậy!”
Tuy Tống Ngữ Yên không hiểu quá nhiều về mẹ mình, thê nhưng cô ấy lại rất rõ sự phát triển của nhà họ Tống.

Nhà họ Tống ba đời cô gắng, tích lũy từng chút một đi lên, có địa vị như ngày hôm nay hoàn toàn nhờ vào những quyết sách sáng suốt của ông nội và bô cô ấy – Tống Thiên Vũ.

Đúng là mẹ có mang đến nguồn lực cho gia tộc, nhưng dù không có thì nhà họ Tống cũng có thể đi đến ngày hôm nay.

“Bậy hay không bậy, nhà họ Hàn tự có phán xét!” Hàn Công Quyết lạnh lùng đáp.

Đương nhiên, hắn ta biết rõ chân tướng trong chuyệnh này.

Nhà họ Hàn muốn nhân dịp nhà họ Tống nội loạn, dùng danh nghĩa Hàn Nguyệt Tiên để chiếm lấy gia sản của nhà họ Tống.

Con muỗi tuy nhỏ nhưng cũng có thịt!

“Cô Tống, nếu không muốn nối gót lão già Hồ Thái Huyền kia thì tôi khuyên cô nên ngoan ngoan nghe lời đi!”
Hàn Công Quyết nói: “Tính tình cậu chủ nhà tôi không tốt lắm, nếu như chờ lâu quá vẫn chưa thấy tôi quay lại, cậu ấy sẽ đích thân đến đây, khi đó phát sinh chuyện gì e là khó nói trước được!”
“Vậy anh giết tôi đi!”
Tống Ngữ Yên vẫn ngồi yên tại chỗ, sâu trong mắt cô
ấy vụt qua tia không cam lòng, nhưng lại không có sỢ hãi.

Cô ấy bình tĩnh nhìn Hàn Công Quyết.

Hàn Công Quyết giật mình, không ngờ Tống Ngữ Yên lại có khí phách như vậy.

“Cô là người nhà họ Hàn, muốn giết cũng không đến lượt tôi, có lẽ cô không sỢ chết, thế nhưng…”
Hàn Công Quyết nhìn về phía Trần Đức: “Hắn
thì sao?”
“Anh muốn giết anh ấy thì phải bước qua xác tôi!” Tống Ngữ Yên vô thức nói.

Ngay chính cô ấy cũng kinh ngạc vì những lời này, cô ấy hoàn toàn không nghĩ mình sẽ nói ra như vậy.

“Chậc, đúng là trên đời này chỉ có bà xã là tốt, đàn ông có vỢ như có bảo vật mà!”, Trần Đức nhếch mép cười vô lại: “Anh biết ngay là trong lòng bà xã vẫn có anh mà!”
Tống Ngữ Yên trầm mặc, đã đến lúc nào rồi mà còn có tâm tư nói mấy lời này chứ?
Chẳng lẽ anh ta không biết kẻ đứng trước mặt thật sự sẽ giết người hay sao?
“Tuy nhiên, bà xã, em coi thường anh quá đấy!” Trần Đức thờ ơ nói: “Em cảm thấy tên này trâu bò lắm à?”
“Nói không phải chứ, một khi hắn ta dám ra tay với anh, đảm bảo hắn ta sẽ phải quỳ xuống cầu xin anh đừng chết, em có tin không?”
Tống Ngữ Yên: “…”
Tống Thiên Long và Tống Thiên Hổ không khỏi co giật khóe miệng.

“Ha ha, xem ra mày cũng tự biết mình đấy, mày là chồng cô Tống à?” Hàn Công Quyết nói: “Tao cho mày một cơ hội, khuyên cô ta đi!”
“Ngại quá…”

Trần Đức lấy ra một cái chai sắt, ngửa cổ uống rượu, rồi chép miệng nói: “Tao không cần cơ hội này!”
Những lời này khiến bầu không khi trong sảnh bỗng chốc lặng như tờ, chỉ còn tiếng hít thở.

Tống Thiên Long và Tống Thiên Hổ thở hổn hển, nhìn Trần Đức bằng ánh mắt khó coi.

Đúng là không biết tốt xấu!
Ngay cả Hồ Thái Huyền cũng phải chết, điều đó có nghĩa là gì?
Có nghĩa Hàn Công Quyết là một võ giả, hơn nữa còn là một võ giả máu lạnh.

Lúc này nói ra mấy lời như vậy… Muốn chết à?
Có chết thì cũng chết một mình, đừng kéo chân bọn họ.

Ánh mắt Tống Ngữ Yên lộ vẻ bối rối, cô ấy thật sự lo cho Trần Đức, vốn dĩ chuyện nhà họ Tống không liên quan đến anh.

Bộ anh ta không nói không được à?
“Ha ha…”
Hiển nhiên, Hàn Công Quyết không ngờ Trần Đức lại dám nói những lời này, trong mắt hắn ta lộ rõ sự bất ngờ.

Theo lý mà nói, một thanh niên còn trẻ như vậy hẳn là đã sớm bị dọa mất hồn khi thấy người chết mới đúng.


Hắn ta không khỏi liếc nhìn Trần Đức: “Xem ra mày cũng không tầm thường!”
“Cám ơn đã cổ vũ!” Trần Đức nói: “Thật ra tao cũng sỢ mà, rượu tiếp thêm can đảm cho người hoảng sỢ, không thấy tao uống rượu à?”
“Người hoảng sơ?”
Hàn Công Quyết cười lạnh: “Mày đúng là không biết thân biết phận gì cả, trong mắt tao, mày so với người hoảng sỢ còn không bằng, mày… chỉ là con sâu cái kiến
trong đám sâu kiến, có biết cái gì gọi là sâu kiến không?”
“Là thứ có thể một cước giẫm chết đấy, Hồ Thái Huyền vốn đã là con sâu cái kiến, mà mày… còn không bằng ông ta!”
“Mày dựa vào cái gì mà dùng chữ người hả?”
“Chậc…”, Trần Đức thở dài: “Mày cũng chỉ là một thằng người ở của nhà họ Hàn mà thôi, lấy gì để kiêu ngạo chứ, không biết khiêm tốn chút à? Phải trưởng thành như tao đây này, biết điều một chút!”
Nụ cười trên môi Trần Đức dần biến mất, trong mắt anh lóe lên tia sáng lạnh: “Cho mày một giây, lập tức cút!”
“Muốn chết!”
Thình lình, Hàn Công Quyết ra tay.

Một con sâu cái kiến trong đám sâu kiến lại dám bảo hắn ta cút?
Sao hắn ta có thể nhịn cho được?


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện