Bất Sát

Chương 13-5


trước sau

Chương 5: Như anh như em

Bởi vì thời gian hao tốn của kỵ sĩ chiến và ma pháp chiến quá lâu, Long tộc đối chiến quyết định kéo dài đến hôm sau tiếp tục tiến hành, quyết định này khiến đám người Keisy hơi yên tâm một chút, ít nhất có thời gian một buổi tối để ngẫm nghĩ biện pháp, mặc dù mọi người đã bắt đầu cảm thấy cái buổi tối này có lẽ căn bản không có cần thiết...

Mọi người mắt to trừng mắt nhỏ, vây ở bên cạnh Bảo Lợi Long, mà Bảo Lợi Long hình như cũng rất thích được mọi người vây ở giữa, vui vui vẻ vẻ vừa ăn thịt, vừa cùng Keisy chơi trò trừng mắt.

"Anh xác định tiểu quỷ này thật sự hiểu ý nghĩa của hai chữ chiến đấu sao?" Keisy chỉ vào Bảo Lợi Long cho dù lớn lên rồi vẫn là cả ngày ôm thịt không buông, không yên tâm hỏi.

Nếu như ngày mai là thi đấu vua bao tử, vậy thì thắng chắc không thua rồi, nhưng lại cứ không phải... muốn để cho tiểu long khoái ăn này đi chiến đấu? Căn bản là thua chắc không thắng à!

"..." Leola có chút không biết nói gì nhìn Bảo Lợi Long, đáy lòng kỳ thực một chút nắm chắc cũng không có. Bảo Lợi Long mặc dù trên bề ngoài lớn lên rồi, nói chuyện cũng càng ngày càng lưu loát, nhưng tính tình lại vẫn như đứa trẻ, hắn căn bản không muốn để cho Bảo Lợi Long thượng trận, nhất là đối thủ rất có khả năng là Mirrodin, phụ thân của Bảo Lợi Long.

"Ta biết!" Bảo Lợi Long nuốt xuống miếng thịt trong miệng, lớn tiếng kháng nghị.

"Ồ!" Keisy kinh hãi thất thanh: "Ngươi lại có thể biết nói "ta" rồi, trước kia không phải đều chỉ biết cái gì mà Bảo Lợi Long muốn ăn thịt thịt... Bảo Lợi Long đói bụng rồi... từ lúc nào học được nói "ta" vậy?"

"Bảo Lợi Long học được rồi." Bảo Lợi Long dương dương đắc ý nói, thậm chí không phát giác mình vừa lại nói ba chữ "Bảo Lợi Long".

Keisy gãi gãi đầu, ôm theo một chút hi vọng hỏi: "Vậy ngươi biết phải làm sao chiến đấu không?"

"Biết!"

Bảo Lợi Long lớn tiếng hưởng ứng, nhất thời khiến trong lòng mọi người dấy lên một tia hi vọng, nghĩ thầm, mặc dù là tiểu long, chẳng qua tốt xấu gì cũng là vương tử của Thần Thánh Bạch Long tộc đây!

Bảo Lợi Long lớn tiếng nói ra kinh nghiệm chiến đấu lấy được lúc ở tiểu thành trấn khi trước: "Điện – chín – ăn – sạch."

Nghe thấy đáp án này, mọi người ngã thành một đống.

"Thật là đáp án trực tiếp." Keisy chùi hai hàng nước mắt, không thể không dò hỏi thêm một bước: "Vậy ngươi có tuyệt chiêu gì có thể điện chín Mirrodin không?"

Bảo Lợi Long mở to mắt nghi hoặc, không rõ ý của Keisy.

"Tuyệt chiêu chính là ma pháp lợi hại, Mirrodin là papa cũ." Leola biết Bảo Lợi Long nào có hiểu, liền đơn giản giải thích từng cái.

Mặc dù không biết vì sao phải điện chín papa cũ, nhưng Bảo Lợi Long vẫn là ngoan ngoãn nói: "Ta biết Long Ngữ ma pháp, nhưng papa cũng phải biết, nếu không tự mình Bảo Lợi Long dùng không ra."

"Chính là cái này! Long Ngữ ma pháp! Tôi suýt nữa cũng quên mất cái thứ này." Keisy nhảy lên, Long Ngữ ma pháp chính là mấu chốt của chiến thắng, trong truyền thuyết, đây là ma pháp mạnh nhất của Long tộc, nếu như có thể dùng ra Long Ngữ ma pháp, khẳng định liền có thể đánh bại Mirrodin... ặc, hẳn là như thế đi?

"Mau lên! Bảo Lợi Long, ngươi mau dạy cho papa ngươi!" Keisy vội vàng nói.

Bảo Lợi Long lại có vẻ mù mờ, nhìn Keisy, rồi nhìn Leola, lại không biết nên làm sao giải thích.

Keisy đột nhiên có chút cảm giác không ổn: "Ngươi chẳng phải biết Long Ngữ ma pháp sao?"

"Trên thực tế..."

Bạch Thiên mở miệng, thu hút tất cả ánh mắt của mọi người, hắn cười khổ nói: "Người chân chính cần "biết" Long Ngữ ma pháp, không phải Bảo Lợi Long, mà là Leola mới đúng."

Leola ngẩn người. Hắn? Biết Long Ngữ ma pháp?

"Anh đang nói gì? Leola căn bản chính là tên mù ma pháp, anh ta làm sao có thể biết chứ!" Keisy ngơ ngác hỏi ngược lại, sau đó đột nhiên nhớ tới Bạch Thiên cũng là kỵ sĩ, còn có con rồng Liệt Diễm này đây! Cậu không khỏi ôm kỳ vọng nói: "Bạch Thiên, anh cũng là kỵ sĩ đấy! Hẳn là cũng biết Long Ngữ ma pháp đi? Mau dạy cho Leola đi à!"

"Cái này..." Bạch Thiên bất đắc dĩ cười khổ, xem ra mọi người không có lấy một chút khái niệm đối với Long Ngữ ma pháp rồi.

"Các cậu đã thấy qua rất nhiều kỵ sĩ đi? Cũng đã nhìn qua dáng vẻ chiến đấu của bọn họ?"

Bạch Thiên thử nhắc nhở mọi người, mọi người đương nhiên gật đầu, đó còn phải nói, bọn họ còn từng bị kỵ sĩ tấn công đây!

"Vậy các cậu có từng thấy vị kỵ sĩ nào dùng ra Long Ngữ ma pháp không?" Bạch Thiên dè dặt hỏi.

Mọi người vừa lại đồng loạt lắc đầu.

Bạch Thiên cười khổ ném ra một quả bom cuối cùng: "Đó là ma pháp chuyên thuộc của Long Hoàng."

Biểu tình của mọi người đột nhiên cứ giống như... nhìn thấy một dĩa thịt bò bít tết mỹ vị, lúc đang muốn động dao nĩa, lại đột nhiên từ phía dưới bò ra một con gián béo mập nhất lịch sử, cũng chính là nói, biểu tình ngay tại chỗ ngưng kết, chỉ là biết rõ thịt bò không thể ăn rồi, nhưng mũi lại cứ ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt...

Khóe miệng Keisy co giựt một chút, ôm theo hi vọng một phần vạn hỏi: "Anh nghĩ, có khả năng Long Hoàng sẽ đúng lúc ghi lại cái ma pháp này, sau đó để ở trong thư viện chờ người đi lục hay không đây?"

"Long Hoàng lịch nhiệm kỳ thực đều là cùng một quả tim Long Hoàng, căn bản không có cần thiết ghi lại đi?"

"Tôi biết mà, trời ơi! Hi vọng duy nhất vừa lại sụp đổ rồi!" Keisy lớn tiếng kêu rên, thậm chí túm lấy vai của Bạch Thiên điên cuồng lắc: "Mau lên đi! Anh là người "duy nhị" có rồng ở đây, mau chóng nghĩ biện pháp để cho thực lực của Bảo Lợi Long đột nhiên tăng mạnh đi à! Nó cứ phun chớp loạn thế này, làm sao có thể thắng được Mirrodin cao to như núi..."

"Keisy." Bạch Thiên có chút kinh ngạc nói: "Tôi vừa rồi không có nói chuyện."

"Gì?" Keisy có chút không rõ nội tình.

"Tôi không có nói câu trái tim Long Hoàng kia." Bạch Thiên nhíu mày, hắn cũng rất khẳng định âm thanh đó không phải của đồng bạn ở đây.

Trong không khí chậm rãi xuất hiện một bóng người, tóc dài màu vàng, đôi mắt xanh da trời, ngay cả trường bào hai màu đen trắng hư tổn nghiêm trọng cũng không có thay, dung mạo quen thuộc của Misery chậm rãi hiện lên ở trước mắt mọi người.

"Ta biết, các ngươi đang nghĩ biện pháp, nhưng chuyện nghĩ biện pháp này hẳn là không cần Leola có mặt đi?" Misery nhàn nhạt cười.

"Cái gì gọi là không cần anh ta có mặt hả? Trận thi đấu này là trận đấu của anh ta, rồng cũng là của anh ta, anh ta..."

Keisy đột nhiên dừng miệng, bởi vì hàng chục quả hắc cầu đang bồng bềnh trong căn phòng, mà trọng lực cầu màu đen trước giờ đều là trò sở trường của Misery, ngay cả đoán cũng không cần đoán, liền có thể biết là chuyện tốt của ai làm. Mọi người không khỏi nổi lên cảnh giới, nhất là Mai Nam, chỉ có vòng bảo hộ của hắn có thể ngăn chặn trọng lực cầu mà thôi, hắn sớm đã sẵn sàng thi triển vòng bảo hộ rồi.

"Misery, ông không bị thôi miên đi?" Keisy dè dặt hỏi, rất sợ kích thích tên tội phạm truy nã khủng bố này, mặc dù trong miệng cậu hỏi như thế, nhưng theo cậu thấy, Misery không hề có một chút dáng vẻ bị thôi miên.

"Không có." Misery bình tĩnh trả lời: "Ta chỉ là cần tìm Leola nói chuyện."

Keisy nhíu mày, Misery lại có thể dùng loại phương thức gần như là uy hiếp này để tìm Leola nói chuyện? Hắn rốt cuộc muốn làm gì?

Đáng tiếc, không chờ Keisy phản đối, tự Leola đã gật đầu trước, nói: "Tôi theo ông đi ra." Nói xong, hắn đi đến cửa trước.

"Chờ một chút đã, Leola..." Keisy trợn lớn mắt, gã này rốt cuộc có một chút ý thức nguy cơ hay không hả?

Leola quay đầu lại, lắc đầu nói: "Không có gì, tôi lát nữa sẽ trở lại."

Misery thu lại hắc cầu đầy phòng, không có nói nửa câu, theo phía sau Leola đi ra, sau khi hai người đều rời khỏi phóng, cửa gỗ bị dùng lực đóng lại, còn phát ra tiếng vang nặng nề.

"Tôi có dự cảm không tốt." Khuôn mặt Keisy suy sụp.

"Hẳn là sẽ không có chuyện đi? Misery cũng không phải người xấu." Bạch Thiên có chút không hiểu lo lắng của Keisy.

Keisy mắt trợn trắng, mỉa mai trả lời: "Đúng thế, tội phạm truy nã top mười "đương nhiên" là người tốt rồi, nói không chừng còn là bởi vì tốt quá nên mới lên bảng, hơn nữa hả, vừa rồi hắn dùng mấy chục quả hắc cầu, giúp căn phòng đơn điệu của chúng ta gia tăng một số trang sức phẩm đây!"

Bạch Thiên có chút ngượng ngùng, nhưng cũng nói không ra lời phản bác.

"Quên đi, anh ta hẳn là sẽ không có chuyện đâu." Keisy bất an mà nhìn hướng cửa phòng một cái, hẳn là sẽ không có chuyện... đi?

Leola mặc dù đi ở phía trước, lại không biết có thể đi đâu, chỉ vì lúc hắn ở trong hoàng cung, có phần lớn thời gian đều ở trạng thái bị thôi miên. Thoáng nghĩ một chút, hắn chỉ nhớ tới trước phần mộ của Isanna, dưới tàng cây bông gòn, trong bất tri bất giác, chân liền đi về cái hướng đó.

Misery lặng lẽ đi theo
phía sau, đôi mắt ẩn sau mắt kính lặng lẽ nhìn bóng lưng của Leola, đối với việc muốn đi đâu nói chuyện, hắn cũng không có ý kiến gì.

Đi ra khỏi hoàng cung, chân bước lên bãi cỏ, cây bông gòn và mộ của Isanna đều thấp thoáng có thể thấy rồi, nhưng Leola lại kinh ngạc phát hiện, dưới cây hình như có thêm một tấm mộ bia? Lần trước đến đây vẫn đâu có... hắn bất giác dừng lại bước chân, ngẩn ngơ nhìn tấm mộ bia đó, trong lòng đã thấp thoáng đoán được chân tướng, nhưng lại có loại tâm tình không thể tới gần.

"Ngươi nghĩ không sai, đó là mộ bia của Mocha." Misery lạnh lùng nói.

Mặc dù ước chừng đoán được rồi, nhưng lúc xác thiết nghe thấy tên của Mocha, Leola vẫn là không nhịn được rất kinh ngạc.

Misery đi xuyên qua bên cạnh thân thể cứng đờ của Leola, tự mình đi về hướng mộ bia của Mocha, Leola trơ mắt nhìn hắn đi tới, mình thì do dự một hồi, vẫn là đi theo.

Misery đi đến trước mộ của Mocha, lặng lẽ đứng yên, mà Leola thì đứng ở chỗ phía sau bên phải của hắn, tỉ mỉ nhìn mộ bia, chữ trên bia đơn giản sáng tỏ giống như của Isanna.

Ái tử Mocha chi mộ

Cha Coffee

Mocha đại ca nằm ngay phía dưới đây sao? Leola trong bất tri bất giác, ánh mắt nhìn mộ bia trở nên êm dịu, thậm chí còn bắt đầu huyễn tưởng không thực tế... nếu như hắn đào mộ lên, có thể sẽ phát hiện thi thể của Mocha đại ca không ở bên trong hay không? Có lẽ Mocha còn sẽ từ phía sau cây cười đi ra, cho hắn một cái ôm ấm áp, nói mọi thứ chỉ là một cơn ác mộng?

Leola biết rõ không khả năng, lại vẫn là không nhịn được huyễn tưởng như thế, cho đến khi một âm thanh cắt ngang huyễn tưởng của hắn...

"Ngươi đã giết chết Mocha, phải không?" Trong âm thanh của Misery hơi hơi mang theo run rẩy, mặc dù bởi vì đối lưng vào Leola, mà không thể nhìn thấy biểu tình của hắn, nhưng không cần nhìn thấy biểu tình của Misery, Leola đã có thể biết tâm tình của hắn, đó là nỗi đau xót sâu sắc giống như của mình.

Leola trầm mặc một hồi, nói: "Là tôi đã giết Mocha đại ca." Khi hắn nói câu này, đau đớn giống như là lấy đao đem vết thương đang dần dần kết vẩy lần nữa cắt ra.

Misery cay đắng lắc đầu, một hồi lâu cũng nói không ra lời.

"Ngươi biết, ta là ma pháp sư, ma pháp sư do Gre dẫn dắt! Muốn thôi miên ta không phải dễ dàng như thế, Long Hoàng vẫn luôn đều không thể đắc thủ, nếu không phải tin chết của Mocha, ta cũng sẽ không..."

Leola ngẩn người, lại chỉ có thể lặng lẽ lắng nghe, nghe Misery mang theo âm thanh nghẹn ngào kể ra mọi thứ.

"Ta vẫn luôn cảm thấy ngươi và ta rất giống, ngươi và ta đều là được Gre nuôi lớn, Gre là ma pháp sư cường đại, lại tuyệt đối không phải người nuôi trẻ con. Chúng ta cũng giống nhau về sau gặp gỡ Mocha, Mocha dạy bảo ta rất nhiều chuyện, không phải ma pháp cũng không phải dự ngôn thuật, mà là đạo lý làm người nên hiểu. Ta tin rằng, Mocha cũng đã dạy ngươi như vậy... cho nên, ta luôn cho rằng ngươi thật giống như... giống như... anh em của ta."

Nghe thấy lời này, Leola rốt cuộc đã hiểu Misery đối với Mocha là ôm theo cảm tình gì, đó là cảm nhận ấm áp vừa như cha vừa như anh, giống như cảm tình của mình đối với Mocha.

Mặc dù Gre có lẽ thật sự không phải cố ý, nhưng phương thức dạy dỗ của hắn đích xác đã bóp méo Misery ấu thơ và trái tim của Leola, nhưng trùng hợp chính là, trái tim móp méo của hai người bọn họ đều ở trên người Mocha nhận được uốn nắn.

"Nếu như ngươi là anh em của ta, vì sao muốn giết Mocha!" Misery rốt cuộc quay người qua, quả không ngoài dự đoán, trên mặt của ngắn lăn đầy nước mắt, trong mắt tràn ngập phẫn hận.

"Xin lỗi..." Ngón tay của Leola run rẩy, hắn không thể phản bác Misery, thời gian Misery và Mocha ở chung lâu hơn hắn rất nhiều, cảm tình của hắn đối với Mocha nhất định càng sâu hơn mình, càng không thể dứt bỏ đi?

"Chỉ là thôi miên mà thôi! Cho dù là đã bị thôi miên, ta cũng tuyệt đối sẽ không giết chết Mocha."

Leola không nhịn được lùi một bước, ngữ âm run rẩy lên: "Xin lỗi."

"Mocha vẫn luôn đều bởi vì dự ngôn của anh ta mà sống rất thống khổ, anh ta chỉ muốn lặng lẽ sống ở trong tháp." Misery cười cay đắng: "Một cái nguyện vọng đơn giản như thế, vì sao cũng đạt không được! Ta vốn cho rằng ngươi sẽ nghiền nát trái tim Long Hoàng, để cho Mocha không cần vì dự ngôn mà khổ não nữa."

"Nhưng ngươi vì sao lại giết anh ta?" Misery gần như là suy sụp mà rống to.

"Xin lỗi." Leola chỉ có thể nhiều lần lặp lại câu này.

Từng câu chỉ trích bức cho Leola không thể không lùi lại rồi lùi lại, hắn hoảng loạn đến không biết nên làm sao hồi ứng Misery, vết thương vẫn luôn tồn tại trong lòng bị từng đao từng đao cắt qua, bức hắn gần như không thể đối mặt với Misery, thậm chí vùi mặt vào trong hai tay muốn trốn tránh.

Misery một phát kéo tay của Leola ra, túm lấy cằm của hắn, cưỡng bách Leola đối mắt với hai mắt của mình, rống to: "Nhìn ta!"

Nhìn ánh mắt oán hận không hề kiềm nén của Misery, ánh mắt đó giống như đang nhắc nhở mình, người trên tay dính máu anh em ruột là vĩnh viễn không được phép lấy được hạnh phúc, Leola chỉ có thể vô lực nhiều lần nói: "Xin lỗi, xin lỗi..."

"Xin lỗi nhiều hơn, chẳng lẽ có thể khiến cho Mocha sống lại sao?" Misery rống giận: "Có thể sao? Ngươi nói cho ta đi! Leola—"

Dùng hết toàn lực rống xong, Misery kích động đến há to miệng thở hổn hển, hắn cúi đầu, tầm mắt nhìn thấy, là tay của mình đang túm lấy cái cổ mảnh khảnh của Leola, mảnh như thế, giống như thể bóp một cái liền sẽ gãy... sẽ gãy sao? Trên tay bất tri bất giác gia tăng sức lực, nhưng kỳ thực, hắn cũng không có ý thức được hành động của mình, chỉ là đang phát tiết phẫn nộ của mình, lại không biết làm thế này sẽ tạo thành hối hận.

"Mi...sery..."

Leola thống khổ túm lấy tay của Misery, nhưng lực khí của người sau lại lớn đến kinh người, cũng có lẽ là chính Leola có loại ý nghĩ không muốn kéo ra đôi tay đang bóp mình kia, nếu như... cứ như thế chết ở trước phần mộ của Mocha, cũng là kết cục không tệ đi?

Leola thậm chí nhắm hai mắt, lặng lẽ chờ đợi cái chết cộng với bóng tối vĩnh viễn... nhưng, sau khi nhắm mắt, mặt của đồng bạn lại từng người từng người hiện lên, những người cam tâm tình nguyện đi theo hắn đến Đại Lục Rồng, thi đấu một trận rồi lại một trận đấu có thể nói là hoàn toàn không công bằng, có lẽ sẽ bởi thế mà chết, nhưng bọn họ lại không có một người chùn bước...

Ta cũng không thể chùn bước!

Leola đột nhiên mở mắt, dùng lực đẩy Misery ra, phát đẩy này quả nhiên đẩy hắn ra mấy bước, dù sao hai người cũng là thân phận chiến sĩ và ma pháp sư, nếu so lực khí, Misery tuyệt đối không thể thắng được Leola. Vừa rồi cảm thấy Misery lực lớn vô cùng, nói trắng ra, kỳ thực là mặt tâm lý lấn át mặt sinh lý, là cỗ nộ khí mãnh liệt kia của Misery và lòng áy náy của Leola, khiến hắn nảy sinh ý nghĩ không thể phản kháng, mà không phải Leola thật sự không thể vùng thoát.

Misery bị đẩy ra, lửa giận ban đầu vừa lại sâu thêm mấy phần, nhưng khi hắn ngẩng đầu nhìn Leola, chỉ thấy

Truyện convert hay : Tuyệt Phẩm Tiểu Thần Y

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện