Nghe xong lời này, hai mắt Diệp Phàm sáng lên, không biết đang suy nghĩ điều gì.
“Diệp thiếu gia, tuyệt đối không được để người ngoài cướp lấy long mạch, điều đó không chỉ gây nguy hiếm cho Long Quốc mà còn là sỉ nhục của dân tộc Long Quốc, mà muốn đối phó với những kẻ đầy tham vọng của cả trong và ngoài nước đó, chỉ có ngài, Hộ quốc thần tướng mới có thế làm được!”
“Thay mặt cho hàng triệu người dân của Long Quốc, bây giờ tôi cầu xin cậu hãy ra tay để cứu Long Quốc!”
Long Chiến Thiên nói với Diệp Phàm từng chữ một đầy hùng hồn.
“Yên tâm đi, tôi sẽ không để cho bất kỳ kẻ
nào lấy được long mạch!”
Diệp Phàm nói thẳng.
Về Cõng, hắn là Hộ quốc thần tướng của Long Quốc, nhiệm vụ của hắn là bảo vệ Long Quốc, đương nhiên không thể để người ngoài lấy được long mạch; về tư, hắn đã được Long Tỷ công nhận, long mạch này cũng được coi là của hắn, làm sao hẳn có thể cho phép người ngoài lấy đi được?
“Cám ơn thần tướng!”
Lập tức, ba người Long Chiến Thiên trực tiếp bày tỏ lòng biết ơn.
“Ông thu xếp cho tôi một chiếc trực thăng, tôi muốn bay thẳng tới núi Côn Lôn!”
Diệp Phàm lên tiếng, Long Chiến Thiên đồng ý ngay lập tức!
Lúc này Long Ngạo nhìn Diệp Phàm nói: “Hiện tại Thất sư phụ của con đang huấn luyện hai cô gái kia, Lục sư phụ của con thì đang chấn chỉnh quân Thiên Sách, còn Tứ sư phụ của con thì không biết đã đi đáu, hiện tại xem ra chỉ có ta mới có thể đi cùng con đến núi Côn Lôn!”
“Ngũ sư phụ, đâu cần sư phụ phải ra tay đế đối phó những người đó? Con đi được rồi!”
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng.
“Nhãi con, con đừng quên núi Côn Lôn là nơi
nào, đó chính là nơi của Tiểu