Bọn họ là người của các đại môn phiệt Long Quốc, trong đó Đông Phương phiệt, Lâm phiệt, Tây Môn phiệt, Đoan Mộc phiệt đều tới.
“Mấy người lại chui từ đâu ra vậy?”
Tần Chính lạnh lùng nhìn các đại môn phiệt!
“Chúng tôi là người của cửu đại môn phiệt Long Quốc, ông đang có thái độ gì vậy?”
Một vị cường giả Tây Môn phiệt lớn tiếng quát Tân chính, rõ ràng gã không biết đối phương, mà Tần chính cũng không biết người của cửu Đại Môn phiệt.
“Môn Phiệt?”
“Cũng muốn tới cướp long mạch?”
“Cút!”
Tân Chính khinh thường nói.
Nghe vậy, vẻ mặt của đám người môn phiệt đều rất tức giận, tốt xấu gì bọn họ cũng là môn phiệt có truyền thừa nghìn năm, bây giờ lại bị người khác mắng to như vậy, bọn họ sao có thế chịu đựng được?
Lúc này một vị trưởng lão Đông Phương phiệt nói: “Khẩu khí của ngươi cũng lớn thật, ta…”
Phụt phụt!!!
Vị trưởng lão kia còn chưa nói xong thì đã bị Tân Chính dùng Thái A Kiếm chém đôi.
Ngay lập tức, biểu cảm trên gương mặt đám người Đông Phương phiệt và những thế lực khác đều liên tục thay đối
“Cho hỏi ông là?”
Lúc này phiệt chủ Đông Phương phiệt – Đông Phương Hách nhìn Tần Chính dò hỏi.
“Không hổ là truyền nhân Thủy Hoàng, quả nhiên khí phách!”
Bỗng nhiên, một giọng nói hờ hững vang lên.
Cùng lúc đó, lại thêm một đám người khác xuất hiện.
Dẩn đầu là một người đàn ông trung niên mặt vuông, trên người mặc một bộ áo dài cố hết sức bình thường, bên cạnh ông ta là một thanh niên trẻ khoảng chừng hơn hai mươi tuổi để đầu đinh, gương mặt lạnh lùng, thân hình cường tráng, hắn mang đến cho người ta một cảm giác tĩnh lặng như núi.
“Tiêu Thắng Thiên!”
Đông Phương Hách và mấy vị phiệt chủ còn lại trông thấy người đàn ông trung này xuất hiện thì rất ngạc nhiên.
Người đàn ông này chính là phiệt chủ của Tiêu Phiệt