Diệp Phàm dẫm nát xương ngực của ông ta, trái tim vỡ nát.
Đại quản gia gia tộc Đạm Đài trực tiếp tắt thở, chết không nhắm mắt. “Giết!”
Diệp Phàm ra lệnh, đám người Hiên Viên Bất Bại, Đông Phương Hạo Thiên, Đại Hổ Nhị Hổ đều bước vào hàng ngũ tu hành, thực lực bất phàm.
Chưa đầy 1 phút, mấy trăm thành viên gia tộc Đạm Đài bị giết sạch.
Diệp Phàm nhìn về phúa bà cụ Đường và Dương Ngọc Lan: “Tôi không quan tâm các ngươi muốn làm gì, nhưng Sở Sở là người phụ nữ của tôi, nếu mấy ngươi muốn gả cô ấy cho người khác, trừ khi tôi chết, nếu không đời này đừng mơ tưởng.”
Bà cụ Đường và Dương Ngọc Lan bị dọa sợ, run lẩy bẩy.
“T ta là ai?
Tại sao cậu ta lại có thể triệu tập nhiều chiến sĩ như vậy? Rốt cuộc cậu
Dương Ngọc Lan lắp bắp nói.
Sắc mặt của bà cụ Đường cực kỳ khó coi.
“Tôi đã sớm nói Tiểu Phàm không phải người thường, vừa rồi có ít nhất mấy vạn chiến sĩ, nhưng đều nghe theo lệnh của cậu ấy, chắc chắn thân phận của cậu ấy cực cao.”
Đường Chính Nhân nghiêm túc nói, sau đó ánh mắt lóe lên, nói tiếp: “Thậm chí tôi hoài nghi cậu ta là Hộ Quốc Thần Tướng!”
“Hộ Quốc Thần Tướng?”
Nghe thấy bốn chữ này, bà cụ Đường và Dương Ngọc Lan đều giật mình sợ hãi, đồng thanh nói: “Không có khả năng.”
“Sao cậu ta có thể là Hộ Quốc Thần Tướng? Hộ Quốc Thần Tướng là người có thể tiêu diệt một quốc gia, còn Diệp Phàm, cho dù có thể triệu tập mấy vạn chiến sĩ cũng kém xa vị Hộ Quốc Thần Tướng kia.”
Dương Ngọc Lan phủ định.
Bà cụ Đường cũng nghĩ như vậy, hiển nhiên hai người bọn họ không tin Diệp Phàm sẽ là Hộ Quốc Thần Tướng đứng đầu Long Quốc.
Sau khi Diệp Phàm và Đường Sở Sở rời khỏi nhà họ Đường, quay trở về biệt thự, nhưng lúc này trong biệt thự lại xuất hiện