Ầm!
Ngay khi Diệp Phàm đánh bay một chiến sĩ quân Bạch Hổ trang bị vũ khí đầy đủ, cuối cùng Bạch Phong cũng ra tay.
Xoẹt!
Bạch Phong cầm một thanh kiếm lóe lên ánh sáng lạnh băng chém về phía anh, sức lực mạnh đến nỗi ngay cả không khí cũng bị xé toạc.
Rắc!
Đối mặt với thanh kiếm đầy khí thế của Bạch Phong, Diệp Phàm thậm chí còn không thèm nhìn, anh ra một đấm đập nát bấy thanh kiếm của đối thủ, đồng thời nắm đấm của anh đánh thẳng vào đối thủ, khiến đối phương bay thẳng ra ngoài.
Phụt!
Cả người Bạch Phong bay thẳng ra ngoài, đáp xuống trước mặt Bạch Khôn Sơn và Bạch Trần, xương ức của ông ta vỡ vụn, lòi cả xương trắng ra ngoài, miệng ông ta không ngừng phun ra máu.
“Phong Nhi!”
“Em hai!”
Bạch Khôn Sơn và Bạch Trần thấy Bạch Phong bị thương, lập tức hét lên.
Mà một đám chiến sĩ quân Bạch Hổ nhìn Bạch Phong bị thương thì trong mắt lóe lên vẻ hung ác, càng thêm điên cuồng lao về phía Diệp Phàm.
Binh binh!
Bốp bốp!
Thế nhưng đám chiến sĩ quân Bạch Hổ này xông lên hung hãn cỡ nào thì chết thảm cỡ đó.
Trong chớp mắt, năm phút trôi qua.
Ba nghìn chiến sĩ quân Bạch Hổ đều bị Diệp Phàm chém chết, xác người chất thành núi trên mặt đất, máu nhuộm đầy đất, nhưng trên người Diệp Phàm lại chẳng dính chút máu nào, chỉ là sát khí trên người càng thêm mạnh mẽ.
Giờ khắc này, toàn bộ hiện trường lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người ngây ra như phỗng, đều bị thủ đoạn giết người của Diệp Phàm làm chấn động.
Bọn họ không ngờ người này lại đáng sợ như vậy, một mình quyết chiến với ba nghìn chiến sĩ quân Bạch Hổ mà còn hoàn toàn diệt sạch đối phương.
Sức chiến đấu này quá mạnh!
Lúc này, sắc mặt của hai cha con Bạch Khôn Sơn và Bạch Trần vô cùng khó coi.
“Còn thủ đoạn gì nữa thì mang hết ra đây đi, bằng không, hai cha con ông chuẩn bị xuống âm phủ báo danh đi!” Diệp Phàm mặt mày lạnh tanh nói.
“Còn trẻ như vậy mà đã có thực lực này, chắc hẳn cậu cũng không phải người bình thường, cậu là người của thế lực nào?” Bạch Khôn Sơn nghiêm túc nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
“Người chết không cần biết nhiều vậy làm gì.” Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Người trẻ tuổi, kiêu ngạo như vậy không phải chuyện tốt đâu.”
“Làm người vẫn nên khiêm tốn một chút thì hơn đấy.”
Bỗng nhiên, một giọng nói trầm thấp khàn khàn vang lên, một ông già tóc bạc trắng lưng còng chống gậy đi ra.
“Lão Dư!” Bạch Khôn Sơn nhìn lão già kia, hô lên.
“Lão gia cứ yên tâm, hôm nay có lão nô ở đây rồi, lão sẽ không để cho oắt con này giết một người nào nhà họ Bạch đâu.” Ông lão chống gậy nhẹ giọng nói.
“Chẳng lẽ đây chính là vị cường giả ở ẩn kia của nhà họ Bạch?”
“Nghe nói nhà họ Bạch có giấu một vị cường giả cấp Nhân Cảnh, bất kể kẻ nào dám động vào người nhà họ Bạch đều sẽ bị vị cường giả này tiêu diệt.”
Lúc này, những người thuộc các gia tộc giàu có khác có mặt ở đây đều bàn tán về ông lão chống gậy lưng còng này.
Với tư cách là một trong tứ đại gia tộc của quận Giang Nam, nhà họ Bạch không những phải có mạng lưới quan hệ rộng rãi mà còn phải có quân bài đủ mạnh để khiến người ta phải dè chừng.
Ông lão tóc trắng này chính là con quân át chủ bài của nhà họ Bạch!
Lai lịch của ông lão này rất bí mật, chỉ có ông cụ nhà họ Bạch mới biết thân phận thực sự của ông ta, những thành viên khác của nhà họ Bạch chỉ biết ông ta họ Dư, ai cũng đều gọi ông ta là Dư lão.
Mà thực lực của Dư lão này thâm sâu khó dò, chính là bởi vì có sự tồn tại của ông ta nên mới không có người dám khiêu khích nhà họ Bạch.
Nhưng mà, Dư lão này không lộ mặt với người ngoài đã mấy chục năm, hôm nay rốt cuộc đã xuất hiện vì Diệp Phàm.
“Ông già, ông cũng đã già vậy rồi, ốc không mang nổi mình ốc mà còn chạy ra ngoài góp vui làm gì?” Diệp Phàm nhìn ông già này, thản nhiên hỏi.
“Người trẻ tuổi, cái cây cao nhất rừng bao giờ cũng bị gió thổi gãy trước, vẫn nên khiêm tốn một chút thì hơn đấy!” Dư lão nhìn Diệp Phàm, cất tiếng.
“Kẻ yếu mới cần phải khiêm tốn, kẻ mạnh thì không!” Diệp Phàm không cho là đúng, đáp.
“Xem ra, hôm nay chàng trai trẻ này quyết tâm chiến đấu với nhà họ Bạch rồi, đã như vậy rồi, lão già này chỉ có thể ra tay thôi!”
Dư lão nói rồi, cây gậy trong tay ông ta đập mạnh xuống đất.
Rầm!
Lập tức, mặt đất truyền đến một tiếng nổ vang, sàn nhà bằng đá cẩm thạch nổ tung, đá vụn văng ra tung tóe khắp nơi.
Soạt!
Dư lão tiến lên một bước, cây gậy trong tay giống như một con Du Long, xuyên qua sỏi đá bay thẳng về phía Diệp Phàm.
Một gậy này đánh ra, mang khí thế chấn động lòng người, trong hư không truyền đến một tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Bề ngoài, trông Dư lão này như kẻ gần đất xa trời, đã bước một chân vào quan tài rồi vậy, nhưng ông ta vừa ra tay đã khiến mọi người phải kinh hãi.
“Dư lão đã ra tay, oắt con này chết chắc rồi!” Bạch Phong mặt mày u ám hừ một tiếng.
“Đây là uy lực của cường giả cấp Nhân Cảnh sao?” Bạch Trần lẩm bẩm.
Nhưng đối mặt với ông già này, Diệp Phàm vãn tỏ ra rất bình tĩnh, thậm chí