“Hứa Thế Thiên, lão phu quả thật đã đánh giá thấp mày, không nghĩ tới mày lại dựa vào Mộc Vương, nếu như biết sớm năm đó tao nhất định sẽ tiễn mày đi gặp em trai của mày!” Nhan Hòa lạnh lẽo nói.
Soạt!
Sắc mặt Hứa Thế Thiên liền tối sầm lại rồi ngay lập tức bóp cổ của Nhan Hòa, khiến mặt ông ta đỏ bừng vì nghẹt thở.
“Nhan Hòa, ông dám giết em trai tôi, tôi nhất định sẽ khiến ông nợ máu phải trả bằng máu!”
Lúc này, sắc mặt của Hứa Thế Thiên trở nên cực kỳ hung hãn, trong mắt tràn đầy sát ý.
“Hứa tài thần, bình tĩnh một chút!”
Lúc này, ông già bên cạnh Hứa Thế Thiên lên tiếng, hắn ta liền buông Nhan Hòa ral
“Đã đến lúc này rồi mà các người còn chưa muốn ra tay, xem ra phủ Mộc Vương thật sự rất muốn lấy được chìa khóa hầm bí mật của thương hội Thiên Long!” Nhan Hòa nhìn ông già, lạnh lùng nói.
“Nhan lão, vương gia của chúng tôi thật sự không muốn giết ông!”
“Chỉ cần ông, Trịnh lão và Giang lão giao chìa khóa hầm bí mật ra, tôi có thể bảo đảm mọi người đều được an toàn!”
Vị quản gia đến từ phủ Mộc Vương này nói với Nhan Hòa và hai vị nguyên lão khác của thương hội Thiên Long.
“Muốn có chìa khóa của hầm bí mật, cứ mơ đi!” Một nguyên lão khác hét lên. “Rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt!”
“Không cần phí lời, trực tiếp tra tấn đi, tôi không tin bọn họ sẽ không đưa!” Hứa Thế Thiên hừ lạnh.
“Nếu như các ông đã cứng đầu như vậy, thì cũng đừng trách tôi!” “Tra tấn đi!” Quản gia phủ Mộc Vương lạnh lùng ra lệnh. Ngay lập tức, có người lấy ra rất nhiều dụng cụ tra tấn.
“Hứa Thế Thiên, chờ thiếu chủ đến, mày nhất định sẽ chết!” Nhan Hòa nhàn nhạt nói với Hứa Thế Thiên.
“Thiếu chủ?”
“Thiếu chủ nào?” Hứa Thế Thiên lạnh lẽo hỏi.
“Đương nhiên là thiếu chủ của thương hội Thiên Long!” Nhan Hòa đáp.
Lúc này Hứa Thế Thiên khế cau mày: “Chủ nhân đã biến mất hai mươi năm, thiếu chủ ở đâu mà ra? Nhan Hòa, ông thật sự cho rằng tôi sẽ bị dọa sợ sao? Thật buồn cười! Mau tra tấn bọn họ đi!”
Bùm! I!
Đúng lúc này, cửa nhà kho đột nhiên bị đá bay ra!
Diệp Phàm, Hoa Hồng Đỏ và những người khác liền bước vào.
Nhan Hòa nhìn thấy Diệp Phàm xuất hiện, trong mắt không giấu được vui mừng.
“Là mày!” Hứa Thế Thiên nhìn thấy Diệp Phàm, trong mắt tràn đầy hận ý!
Hắn ta đương nhiên nhận ra một trong những