"Sao có thể như vậy?"
Thực lực của chủ nhân lợi hại như vậy, làm sao có thể chết được?" Nhan Hoà thay đổi sắc mặt, vẻ mặt kinh ngạc nói.
"Ông ấy thật sự đã chết rồi!"
Diệp Phàm nói.
“Tại sao lại như vậy?"
Lúc này sắc mặt Nhan Hoà trông rất khó coi.
"Thiếu chủ, không biết mộ phần của chủ nhân ở đâu, tôi muốn đi tế bái!" Nhan Hoà lập tức hỏi.
"Thi thể của cha tôi đến nay vẫn không biết ở đâu, vì vậy không có mộ phần!" Diệp Phàm lắc đầu.
"Không tìm thấy thi thể? Có lẽ chủ nhân thật sự chưa chết!"
Nhan Hòa đột nhiên nói.
"Cha, người còn sống sao?"
Diệp Phàm tự lẩm bẩm.
Sau đó, Diệp Phàm rời khỏi thương hội Thiên Long, trở về biệt thự Tử Đàn nhất phẩm.
Vừa bước vào biệt thự, hắn đã nhìn thấy một lão giả đang ngồi trên ghế sofa trong biệt thự.
Bên cạnh lão giả là một người đàn ông trung niên có khí tức u ám.
Đường Sở Sở và Huyết Cơ ngồi ở một bên, Huyết Phu, đám người Miểu đứng bên cạnh hai người phụ nữ, nhìn chăm chăm vào lão giả với vẻ mặt căng thẳng.
"Anh Tiểu Phàm, anh về rồi!"
Đường Sở Sở thấy Diệp Phàm trở về thì vội vàng kêu to.
"Ông là ai?"
"Ai cho phép ông đột nhập vào nhà tôi?"
Diệp Phàm nhìn lão giả lạnh lùng nói.
"Láo xược, sao dám vô lễ với tôn chủ"
Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Phàm trực tiếp hét