Sở Ngạo được thuộc hạ đỡ dậy, khóe miệng còn đang rỉ máu, gã nhìn Sở Cửu Ca với ánh mắt đầy hoảng sợ, gật đầu lia lịa.
Lúc này, đám người bọn họ bỏ chạy! “Xin lỗi, gây phiền phức cho anh rồi!” Sở Cửu Ca nhìn Diệp Phàm nói.
“Cô cũng đủ khí phách đấy chứ!” Diệp Phàm khế cười nhìn Sơ Cửu Ca. “Cảm ơn lời khen!”
Sở Cửu Ca bình tĩnh đáp.
“Vậy phần hôn ước này cô có tính toán gì không?” Diệp Phàm lên tiếng.
“Anh muốn giải trừ hôn ước?”
Sở Cửu Ca nhìn chằm chăm Diệp Phàm.
“Cô cũng biết đấy, tôi đã có vợ rồi!?
Diệp Phàm đáp.
“Hôn ước này là do cha anh và cha tôi cùng nhau định ra, muốn giải trừ, chỉ có bọn họ mới có thểt”
“Anh có vợ rồi cũng không sao, những gia tộc lớn năm thê bảy thiếp rất bình thường, chỉ cần tôi làm vợ cả là được!”
Sở Cửu Ca cực kỳ bình tĩnh nói.
Ặc?
Diệp Phàm nghe Sở Cửu Ca nói vậy thì ngây ngẩn cả người.
Hắn không ngờ người phụ nữ này còn cởi mở hơn cả Sở Sở.
“Nhưng chúng ta mới quen nhau, không hề có tình cảm.”
“Cô có thực sự sẵn lòng kết hôn với một người mà cô không hề quen biết không? Diệp Phàm trầm giọng nói.
Từ khi anh xuất hiện ở Thiên Hải, những gì anh làm tôi đều biết, bởi vậy tôi rất quen thuộc với anh!”
“Huống chỉ, lệnh cha mẹ không thể làm trái!” Sở Cửu Ca nhìn Diệp Phàm nói.
“Được rồi, tôi đi trước!”
“Anh cứ giữ tờ hôn thư này đi!”
Sở Cửu Ca nói xong liền rời đi.
Mà Diệp Phàm cầm tờ hôn thư, không khỏi thở dài: “Một vị hôn thê còn chưa đủ, mà còn có tới tận hai người cùng lúc, đúng là nghiệp chướng!”
Sau đó, Diệp Phàm rời khỏi quán cà phê, đang định tìm Đường Sở Sở thì có một bóng người lao tới, vẻ mặt kích động nói: “Diệp thiếu, không ngờ lại gặp được anh ở đây, tốt quá!”
“Là cậu?”
Diệp Phàm ngạc nhiên nhìn đối phương.
Người này không phải ai khác, chính là chủ tịch câu lạc bộ võ đạo của đại học Thiên Hải - Tạ Hạo!
Lúc trước, anh ta dẫn Diệp Phàm tới sàn đấu quyền anh ngầm nên mới gặp được Đại