Răng rắc!
A!!!
Diệp Phàm tiến lên một bước, bàn tay của hắn nhanh như chớp bắt lấy xương bả vai của Cơ Vô Song rồi bóp nó gãy vụn.
Xương bả vai bị nghiền nát khi còn đang sống khiến Cơ Vô Song đau đớn hét lên một tiếng rồi trực tiếp quỳ xuống đất.
Ngay lập tức, Diệp Phàm bóp nát xương bả vai còn lại của đối phương rồi nói: “Nói hay không?”
“Đừng hòng!”
Cơ Vô Song tái nhợt nghiến răng nghiến lợi, ông ta phun một ngụm nước bọt. “Xương cốt cũng cứng đấy!”
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng.
Hắn trực tiếp liên hệ với Hoa Hồng Đỏ để cô ta đến thẩm vấn tên này.
Sở trường của Bách Hoa Lâu là thu thập tình báo mà cũng rất giỏi moi được tin tình báo từ trong miệng người khác.
“Ai?”
Sau khi Cơ Vô Song bị Hoa Hồng Đỏ bắt đi thì đột nhiên Natasha Romanoff hét lớn.
Ánh mắt của Huyết Phu và những người khác quét ra bên ngoài biệt thự. Lúc này có một người phụ nữ xuất hiện trước mặt Diệp Phàm.
“Cô là ai?”
Diệp Phàm nhìn người phụ nữ, lạnh lùng nói.
“Xin chào Diệp công tử, tôi là nữ hầu theo bên cạnh Phiệt chủ Đoan Mộc Phiệt.” Người phụ nữ nhìn Diệp Phàm rồi nói.
“Đoan Mộc Cẩn cử cô đến đây à?”
Diệp Phàm cau mày hỏi.
“Đúng vậy.”
Người phụ nữ gật đầu.
“Cô ta cử cô đến đây làm gì?”
Diệp Phàm lạnh lùng hỏi.
“Phiệt chủ muốn tôi giao cái này cho ngài.”
Người phụ nữ lấy một phong bì ra đưa cho Diệp Phàm. Diệp Phàm nhanh chóng mở ra xem, bên trong có một mảnh Long Ngọc và một lá thư.
Diệp Phàm nhìn mảnh Long Ngọc này thì trong mắt hắn lộ ra vẻ kinh ngạc. Hắn không ngờ Đoan Mộc Cẩn lại gửi mảnh Long Ngọc của mình cho hắn, sau đó hắn mở lá thư ra xem.
Nội dung bức thư là: Diệp công tử, bây giờ tôi gặp chuyện gay go, tôi khẩn cầu