“Cậu đã làm gì ông ấy rồi?” Lý Kiến thay đổi sắc mặt, nói với Diệp Phàm.
“Không có gì, chẳng qua tôi chỉ làm ông ta bị tê liệt thôi, tránh cho ông ta lại đi ra gây chuyện nữa, đương nhiên nếu y thuật của các ngự y khác trong ngự y viện bọn họ đủ lợi hại thì vẫn có thể chữa khỏi cho ông tai”
Diệp Phàm bĩu môi
Lúc này, sắc mặt Lý Kiến trầm xuống, ánh mắt chăm chú nhìn Diệp Phàm: “Này thanh niên, cậu làm hơi quá rồi đấy, lần trước tôi tha cho cậu một mạng, bây giờ xem ra tôi đã sai lầm rồi, nếu đã như vậy, hôm nay tôi sẽ không bỏ qua cho cậu nữa!”
Một giây sau, Lý Kiến lập tức muốn ra tay với Diệp Phàm, kết quả, đột nhiên có một bàn tay đặt lên vai ông ta buộc ông ta phải dừng lại.
Lý Kiến quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông sắc mặt lãnh khốc đứng ở phía sau.
“Quân Đao!”
Mà Lý Kiến nhìn người đàn ông này, sắc mặt thay đổi, kinh ngạc nói.
Người đàn ông này chính là cường giả chiến bộ Quân Đao đã từng xuất hiện trước đó.
“Bắt đầu từ hôm nay, không được ra tay với cậu ta nữa!"
Quân Đao lạnh lùng nói.
Nghe Quân Đao nói vậy, Lý Kiến nhíu mày, trâm giọng nói: “Quân Đao, cậu ở chiến bộ, tôi ở sở tuần tra, hình như cậu còn chưa có tư cách quản tôi thì phải. Hơn nữa, người này làm ra hành vi nguy hại đến ngự y đương. triều, còn làm thành viên của sở tuần tra tôi bị thương, nếu tôi không bắt giữ cậu ta thì uy nghiêm của sở tuần tra để ở đâu chứ?”
“Ông muốn tôi mời Long Soái đến nói chuyện với ông sao?”
Quân Đao lạnh lùng nói. Này!
Nghe nhắc đến Long Soái, sắc mặt Lý Kiến thay đổi, ánh mắt lóe lên vài giây rồi nói: “Rút lui!”
Ngay sau đó, Lưu Thành dẫn theo thuộc hạ rời khỏi nơi này, mà Vương ngự y cũng bị người ta khiêng đi.
Còn đám người của sở tuần tra nhìn thấy tình huống này, càng không dám chờ lâu mà bỏ chạy mất dạng.
“Anh còn tới đây làm gì?”
Giờ phút này, Diệp Phàm lạnh lùng nói với Quân Đao.
“Tôi muốn nói chuyện phiếm với cậu, có thời gian không?”
Ánh mắt Quân Đao nhìn chăm chú vào Diệp Phàm. “Bà xã, em làm việc bình thường đi!”
Diệp Phàm nói với Đường Sở Sở một câu, sau đó cùng Quân Đao đi ra ngoài.
“Được rồi, không sao đâu!”
Lúc này, Đường Sở Sở nhìn nhân viên ở đây rồi mở miệng nói, nhưng lập tức nghĩ đến gì đó, cô nói: “Còn về chuyện xảy ra vừa rồi, tôi hy vọng ngoại trừ những người có mặt ở đây ra thì sẽ không có người nào khác biết nữa. Nếu để tôi biết người nào nói ra những chuyện không nên nói, tôi sẽ lập tức đuổi việc, mãi mãi không tuyển dụng nữa!”
“Hiểu chưa?”
Đường Sở Sở nhìn lướt qua đám nhân viên này, một sự uy nghiêm vô hình tràn ngập.
“Vâng, thưa Chủ tích!” Đám nhân viên này run lẩy bẩy, nhao nhao gật đầu. Mà ở bên ngoài Đường Thị, Diệp Phàm nhìn Quân
Đao: “Nói đi, anh tìm tôi làm gì? Nếu vẫn muốn giao tôi cho Lưu Ly Quốc, vậy thì đừng lãng phí nước bọt nữa!”
“Yên tâm đi, chiến bộ Long Quốc đã từ chối yêu cầu của Lưu Ly Quốc!”
“Lần này tôi tới đây chỉ là muốn biết chiến thân Thiên Sách Chiến hiện giờ có khoẻ không? Ông ấ đang ở đâu?”
Quân Đao nhìn Diệp Phàm nói.
“Không thể trả lời!”
Diệp Phàm thẳng thản trả lời bốn chữ làm cho Quân Đao nhíu mày.
“Hiện giờ Long Quốc rất cần ông ấy, nếu cậu biết ông ấy ở đâu thì hy vọng cậu có thể mời ông ấy trở về!”
Quân Đao trầm giọng nói.
“Long Quốc lớn như vậy, dân số tận mấy tỷ người mà còn thiếu một chiến thần Thiên Sách sao?”
Diệp Phàm thản nhiên nói.
“Ông ấy chính là tín ngưỡng của toàn bộ quân nhân Long Quốc, còn là thần bảo vệ của Long Quốc, sự tồn tại của ông ấy rất quan trọng đối với Long Quốc!”
“Nhất là quân Thiên Sách rất cần ông ấy.”
“Từ sau khi chiến thần Thiên Sách biến mất, sĩ khí của quân Thiên Sách lập tức giảm đi, cộng thêm chiến bộ điều động phân chia, hiện giờ chín đại quân đoàn của quân Thiên Sách ở Long Quốc đã từ vị trí đệ nhất ban đầu trượt xuống thành tình trạng top 5 cũng khó mà lọt vào!”
Quân Đao lên tiếng nói. “Quân Thiên Sách kém vậy sao?” Lúc này Diệp Phàm nhướng mày.
Lúc ở trên núi, hắn cũng thường xuyên nghe Lục sư phụ nói đến quân Thiên Sách.
Năm đó, quân Thiên Sách dưới sự dẫn đầu của Lục sư phụ đánh đâu thắng đó, là tồn tại bách chiến bách thắng, được xưng là quân đoàn mạnh nhất Long Quốc, không ai có thể sánh bằng!”
Bây giờ sao lại tệ như vậy?
“Chiến thần Thiên Sách chính là xương sống của quân Thiên Sách, không có ông ấy, quân Thiên Sách sẽ như rắn mất đầu, đương nhiên không bằng trước kia. Hơn nữa, hiện giờ cấp trên đã điều đi rất nhiều cốt cán tinh nhuệ của quân Thiên Sách, dẫn đến thực lực của quân Thiên Sách lập tức yếu bớt một phần lớn!”
Quân Đao nói.
“Chẳng phải quân Thiên Sách còn có cửu đại quân đoàn trưởng sao?”
Diệp Phàm nhướng mày, trầm giọng nói.
Trong quân Thiên Sách, ngoại trừ chiến thần Thiên Sách ra thì còn có cửu đại quân đoàn trưởng!
Mỗi một người trong cửu đại quân đoàn trưởng này đều là cường giả siêu cấp cả