Trang phục của nhóm người này giống hệt quân đoàn Phương Đông dưới trướng Phương Đông Phiệt.
“Người kia ~”
Diệp Phàm nhìn về phía người đàn ông đang chiến đấu với hơn một ngàn chiến sĩ của quân đoàn Phương Đông.
Người này nhìn mới 25-26, nhưng thực lực lại rất mạnh, trên người còn tràn ngập ma khí.
Ầm!!!
Người đàn ông này chém ra một kiếm, xé rách không gian, gi ết chết mấy trăm chiến sĩ quân đoàn Phương Đông, những người còn lại bị đánh bay ra ngoài.
Sau một kiếm này, người đàn ông thở gấp, cắm kiếm trên mặt đất ổn định thân thể.
Lúc này người đàn ông trung niên tay quấn vải đen lên tiếng: “Phương Đông Hạo Thiên, trở về cùng ta, đừng ép ta ra tay.”
“Nếu ta đã đi ra, không có chuyện trở về!” “Phương Đông Chiến, muốn đánh thì đánh đi!” Người đàn ông này lạnh lùng quát.
“Nếu đã vậy thì đừng trách ta vô tình.”
Phương Đông Chiến lạnh lùng nói, trên người tản ra chiến ý kh ủng bố đi về phía người đàn ông này.
Chờ đến khi đứng trước mặt Phương Đông Hạo Thiên, chiến ý của người đàn ông này đã mạnh đến mức ngay cả cao thủ Tông cảnh cũng không thể thừa nhận.
Phương Đông Hạo Thiên nhíu mày, dùng hết toàn lực ngăn cản. Sau đó anh ta gầm lên, trên người tràn ngập ma khí, ma uy điên cuồng tản ra. “Xem ra ngươi đã bị ma đạo ăn mòn!”
Phương Đông Chiến lạnh nhạt nói, vung tay xông về phía Phương Đông Hạo Thiên.
Ầm!
Phương Đông Hạo Thiên vung kiếm ngăn cản một quyền này của đối phương.
Một quyền tung ra, long trời lở đất.
Uy lực của một quyền này cực kỳ kh ủng bố, đánh vỡ