Ầm!!!
Theo sau tiếng quát lớn, một bóng dáng tản ra uy áp tối cao đột nhiên xuất hiện, đối phương đánh thẳng về phía Diệp Phàm.
Diệp Phàm đánh về phía Sở Quân Lâm một chưởng rồi xoay người đánh trả đối phương.
Ầm!!!
Đồn tấn công của hai bên va chạm nhau truyền ra tiếng nổ rung trời.
Bịch bịch bịch!!!
Thân thể hai bên lần lượt lui về phía sau!
Lúc này mọi người mới nhìn rõ bóng người này là một người đàn ông trung niên sắc mặt lạnh lùng, mặc áo bào màu xám!
“Công tử, không sao chứ?” Nam nhân kia hỏi Sở Quân Lâm. “Sở Chiến, giết hắn cho tai”
Sở Quân Lâm nhìn chằm chằm Diệp Phàm với vẻ mặt lạnh lếo, hắn trực tiếp ra lệnh.
“Rõ!”
Người đàn ông gật đầu, trong mắt hiện ra sát ý nhìn về phía Diệp Phàm, ông ta chuẩn bị ra tay.
“Sở Chiến, dừng tay!”
Lúc này, Sở Cửu Ga lớn tiếng quát người đàn ông. “Đại tiểu thư!”
Người đàn ông cung kính gọi Sở Cửu Ca.
“Mang theo chủ tử nhà ông cút!”
Sở Cửu Ca lạnh lùng quát.
Ánh mắt người đàn ông kia lóe lên, có chút do dự.
“Làm sao? Tôi không ra lệnh được cho ông đúng không?”
Vẻ mặt Sở Cửu Ca lạnh xuống, trên người cô tản ra một cỗ uy áp vô hình! “RõI"
Người đàn ông gật đầu, nhìn Sở Quân Lâm nói: “Công tử, tôi đưa cậu về trước!”
“Khoan đã, tôi cho các người đi rồi sao?”
Đột nhiên, Diệp Phàm lên tiếng.
“Diệp Phàm, bỏ đi, tạm thời anh ta vẫn chưa thể chết!” Sở Cửu Ca nói với Diệp Phàm.
Nghe xong, Diệp Phàm nhìn về phía Sở Quân Lâm: “Nể mặt vợ chưa cưới, tôi có thể tha cho anh một mạng, nhưng anh bắt buộc phải để lại chút gì đó!”
“Mày...” Sở Quân Lâm