Nhìn màn hình đen ngòm, Du Ánh Tuyết rối rắm trong chốc lát mới cong môi, giả bộ như không có chuyện gì xoay người.
“Chú ba, trả điện thoại lại cho chú này.”
Cứ như không có chuyện gì xảy ra vậy, giọng điệu cố gắng nhẹ nhàng.
Du Ánh Tuyết ngoan ngoãn đưa di động tới trước mặt Kiều Phong Khang, nhưng anh hoàn toàn không có ý muốn nhận, chỉ nhếch mắt, mặt không thay đổi nhìn cô.
Ánh mắt kia, tĩnh mịch, nặng nề, giống như kết băng, lạnh đến mức khiến Du Ánh Tuyết chợt cảm thấy không thở nổi.
Trên mặt gần như bị đóng băng.
Cuối cùng, trước khi mọi thứ bị hủy hoại trong chốc lát, cô khẽ đặt điện thoại lên bàn: “Cảm ơn chú ba, cháu không quấy rầy chú nữa, cháu ra ngoài trước đây.”
Dứt lời, Du Ánh Tuyết không dám dừng lại dù chỉ một bước, xoay người đi ra ngoài.
Ngay sau đó.
Một tiếng “Bộp” thật lớn đột nhiên vang lên phía sau, quyển sách dày bị đập mạnh xuống bàn.
Trong hoàn cảnh yên tĩnh này, âm thanh đột ngột kia khiến trong lòng Du Ánh Tuyết hốt hoảng, bỗng nhiên sợ hãi.
Bước chân không khỏi nhanh hơn một chút.
Tay vừa đặt lên nắm cửa, muốn kéo cửa ra, lao ra ngoài.
Nhưng vừa kéo được một khe hở rất nhỏ, bất chợt sau lưng thò tới một cánh tay dài, dùng sức đè vào cửa, cánh cửa nặng nề khép lại lần nữa, phát ra một tiếng trầm đục.
Sau lưng, nhiệt độ kinh người áp tới.
Cơ thể cao lớn mang theo cảm giác áp bách cực mạnh và áp suất thấp, từ phía sau vây lấy Du Ánh Tuyết thật chặt.
Anh cao lớn như vậy, nhuốm màu giận dữ mãnh liệt, càng làm bật lên vẻ nhỏ xinh yếu ớt của Du Ánh Tuyết ở trong ngực anh.
Cô rụt cổ một cái, lông mi sợ đến mức run rẩy.
Du Ánh Tuyết thoáng ngước mắt, đập vào mắt cô là bàn tay chống lên cửa của người đàn ông.
Mu bàn tay căng chặt, gân xanh giật giật, khiến người ta nhìn mà đã cảm thấy rét run.
“Chú ba, xin chú để cháu ra ngoài.” Cô hít sâu một hơi, luôn đặt tay ở nắm cửa, mở miệng.
“Xoay người lại!”
Tay của người đàn ông không hề thả lỏng xíu nào, giọng nói vang lên bên tai trần thấp, lạnh như băng.
Càng bình tĩnh càng khiến người ta sợ hãi.
Trong lòng Du Ánh Tuyết sợ hãi, dứt khoát cầm tay nắm cửa, liên tục kéo ra.
Cô mới mười tám tuổi, vẫn còn con nít, sức lực sao có thể đọ được với anh? Vùng vẫy rất lâu nhưng cửa vẫn bất động, đóng chặt.
Tính tình quật cường của Du Ánh Tuyết nổi lên, không kéo được cửa thì liền đẩy tay anh, giống như con thú nhỏ giãy giụa muốn trốn ra khỏi lồng giam: “Chú để cháu ra ngoài, cháu muốn về phòng.”
Hô hấp của Kiều Phong Khang thoáng nặng nề, giữ hai vai cô, trực tiếp xoay người cô lại.
Sống lưng mảnh mai của Du Ánh Tuyết bị đè mạnh vào cánh cửa, đau đến mức khiến cô kêu thành tiếng.
Còn chưa kịp giãy giụa bao nhiêu đã bị Kiều Phong Khang nắm cằm dưới, ép ngẩng đầu lên.
“Mấy lời vừa nãy là đặc biệt nói cho tôi nghe đúng không?”
Kiều Phong Khang chất vấn.
Anh giống như sứ giả câu hồn tới từ địa ngục, trên mặt vẫn lạnh ngắt, không có biểu cảm gì.
Giọng nói lại càng không có độ ấm.
Chỉ có...!
Gân xanh giật giật trên cánh tay là thể hiện rõ giờ phút này anh đang cố gắng hết sức đè nén lửa giận.
Kiều Phong Khang như vậy khiến Du Ánh Tuyết sợ hãi.
Tay cô nắm bàn tay bóp cằm mình, dùng thêm chút sức, giống như như vậy mới tìm được chút can đảm để nói thật.
“Chú ba, cháu không biết trong lòng chú có tâm tư gì, cháu cũng không muốn biết chút nào hết...!Cháu cũng không quan tâm.”
Câu cuối cùng là được thêm vào.
Du Ánh Tuyết ép bản thân nhìn vào mắt anh, tay sờ soạng chốt cửa lạnh buốt, nắm thật chặt, dường như như vậy mới có can đảm, không cho phép mình lùi bước: “Nhưng cháu cảm thấy, cháu cần phải cho chú biết tâm tư của cháu.”
Đôi môi mỏng của Kiều Phong Khang khẽ nhếch.
Hô hấp càng ngày càng nặng và bàn tay càng ngày càng dùng sức đều đang thể hiện bây giờ anh đã rục rịch nổi giận.
“Trước khi mở miệng, tốt nhất cháu nên nghĩ kỹ phải nói thế nào mới không chọc tới tôi.
Nếu không...”
Giọng anh lại thấp một xíu: “Hậu quả, tự chịu.”
Bốn chữ cuối cùng rất thấp, rất nhẹ, nhưng cuối cùng lại khiến Du Ánh Tuyết lập tức cảm thấy hãi hùng khiếp vía.
Tay nắm chặt lại, đầu ngón tay gần như ấn vào trong thịt.
Mấy ngày nay ở chung với anh vô cùng vui vẻ khiến cho cô gần như đã sắp quên thực chất bên trong người đàn ông này âm trầm bao nhiêu, bá đạo bao nhiêu.
Nếu như đáp án của mình khiến anh không hài lòng, anh sẽ làm gì mình?
Đột nhiên, cô không dám nghĩ.
“Không phải muốn nói với tôi sao, sao không nói tiếp?”
Kiều Phong Khang ghé lại gần, ép hỏi.
Gương mặt anh tuấn lại lạnh băng của anh không ngừng phóng đại trước mặt.
Du Ánh Tuyết nhắm mắt, giống như đã hạ quyết tâm, mở miệng: “Cháu không thích chú.
Hơn nữa...!Cháu thật sự chưa từng nghĩ tới sẽ thích chú.”
Đây là lời nói thật.
Cô luôn rất rõ ràng quan hệ giữa bọn họ, nào dám suy nghĩ lung tung?
Thích chú? Đúng là hoang đường!
“Cho cháu thêm một cơ hội, cho phép cháu sửa đáp án của mình.” Mắt anh nheo lại, lộ ra nguy hiểm, bá đạo như quân vương thời cổ đại.
Du Ánh Tuyết nắm chặt tay nắm phía sau, ngừng thở.
Giờ phút này cô như đi trên một vách núi, chỉ cần đi nhầm một bước, phía trước chính là vực sâu nghìn mét.
Ánh mắt cô lóe lên hoảng sợ: “Đây chính là đáp án của cháu.
Chú ba, chú biết không, từ trước tới nay cháu đều xem chú thành chú ruột, thậm chí là cha.”
Ánh mắt Kiều Phong Khang u ám, đôi môi mím lại lộ ra chút lạnh lùng nghiêm nghị.
Chú ruột.
Cha.
Nhưng cô phải biết, điều anh muốn, tuyệt đối không chỉ là người thân.
“Thật đáng tiếc, cháu trả lời sai rồi.” Anh cúi người, cánh môi dán vào lỗ tai mơ hồ run rẩy của cô, giọng nói rất nhẹ, lại như giọng