Ba người đều dửng dưng giống như chuyện tới hôm qua chưa từng phát sinh vậy, ngôi cùng nhau vô cùng hài hòa.
Kiều Phong Khang cũng như thường lệ, anh không hề thay đổi sắc mặt với Tô Hoàng Quyên, đương nhiên bọn họ lại càng không cần vạch trần cô ta.
Thậm chí khi cô ta gắp thức ăn, anh cũng đều tiếp nhận tất cả, hoàn toàn không hề từ chối.
Du Ánh Tuyết không ngờ chú ba lại có thể đại lượng tha thứ như vậy, nhưng mà tại sao đổi lại là cô thì lại bị anh ghét bỏ chứ?
Đối đãi khác biệt, cũng quá rõ ràng rồi đấy!
Du Ánh Tuyết cảm thấy mình rất oan ức, cô cúi đầu bĩu môi ăn sáng.
“Cha mẹ, trùng hợp lần này mọi người đều ở đây, ngay cả Minh Đức cũng trở về rồi.
Con thấy chuyện cử hành lễ đính hôn thằng bé và Du Ánh Tuyết có thể lập tức quyết định rồi đấy.” Bỗng nhiên Kiều Vân Nhung mở miệng, trong lòng thầm nghĩ ra chủ ý khác.
Du Ánh Tuyết vừa nghe vậy thì lập tức ngẩng đầu, hướng ánh mắt về phía Kiều Vân Nhung.
Bà ta có phải đã ân cần quá mức rồi không? Sao cô luôn cảm thấy...!có gì kỳ lạ nhỉ.
Kiều Minh Đức liếc nhìn Du Ánh Tuyết, ngón tay chọt chọt lên trán cô, hạ thấp giọng nói: “Vẻ mặt của em như vậy là sao chứ? Đính hôn với anh mà khó chịu như vậy à?”
“...”
Du Ánh Tuyết buồn bực đẩy tay Kiều Minh Đức ra.
Sau đó, cô chỉ nghe thấy bà cụ tiếp lời: “Có thể thì đúng là có thể thật, nhưng mà bây giờ hai người chúng nó đều là người lớn cả rồi, nên để bọn họ tự quyết định thì sẽ tốt hơn.
Minh Đức, Ánh Tuyết, hai đứa cảm thấy thế nào?”
“...!À, cháu cảm thấy vẫn nên học xong đại học rồi hãy nói.” Du Ánh Tuyết không biết vì sao, theo bản năng lại từ chối trước.
Cô cắn cắn môi giống như muốn thuyết phục những người khác, cũng đồng thời thuyết phục bản thân mình, bổ sung một câu: “Dù sao thì tuổi tác của cháu và Minh Đức cũng không lớn, hơn nữa...!cháu sắp phải đi học rồi, bây giờ chúng ta cũng không có thời gian chuẩn bị những chuyện này.”
“Chính là tuổi không lớn lắm nên mới bảo hai đứa quyết định trước đó, sau này sợ sẽ phát sinh những thay đổi khác.” Kiều Vân Nhung tiếp lời: “Vả lại, chuyện đi làm thì không phải lý do đâu.
Hai đứa đều là thực tập sinh mà, cùng lắm thì nói với thằng ba, thằng tư một câu là được rồi.
Đi làm không quan trọng bằng việc đính hôn đâu, mọi người nói xem con nói có đúng không?”
Con gái lớn đã nói như vậy, bà cụ cũng cảm thấy có lý bèn quay sang nói với Kiều Minh Đức: “Minh Đức, cháu thì sao? Cháu nghĩ thế nào?”
Kiều Minh Đức nhìn Du Ánh Tuyết, mím môi cố ý nói: “Cháu thì không có vấn đề gì cả, đều có thể.”
Du Ánh Tuyết quay mặt sang nháy mắt liên tục với anh ta, thế nhưng Kiều Minh Đức lại nghịch ngợm làm mặt quỷ với cô, cánh tay dài choàng qua vai cô rồi cười ha ha:
“Mặc dù không có vấn đề nhưng mà mọi chuyện của cháu đều nghe theo vợ tương lai, cô ấy nói được chính là được, không được chính là không được.
Hơn nữa, bây giờ cháu cũng không lớn lắm mà, nói không chừng sau này còn có thể tìm được người tốt hơn Du Ánh Tuyết đấy chứ.
Đến lúc đó, cháu xài cô ấy đến hỏng rồi thì vứt bỏ.
Em không có ý kiến gì chứ, Ánh Tuyết?”
“Nói sảng cái gì đấy? Thằng nhóc này!” Trần Ngọc Vân cầm đũa gò lên sau ót anh ta một cái, nhẹ giọng khiển trách: “Ánh Tuyết là vợ tương lai của con nên đã sớm là người nhà họ Kiều chúng ta rồi, mặc dù bây giờ hai đứa chưa kết hôn nhưng con là đàn ông, phải có trách nhiệm với con bé.
Sau này cho dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì con cũng phải đối xử tốt với con bé, loại chuyện này không phải trò đùa đâu có biết không?”
“Mẹ, con biết rồi! Con chỉ đùa một chút thôi mà, chẳng lẽ mẹ lại tưởng thật sao.” Kiều Minh Đức tủi thân xoa ót.
Du Ánh Tuyết ở bên cạnh áy náy cúi đầu xuống, chột dạ không biết nên nói gì mới đúng.
Cô thật sự vô cùng chán ghét bản thân mình, cảm thấy mình rất quá đáng.
Rõ ràng mọi người đối xử với cô tốt như vậy, cho dù là Minh Đức, dì Vân hay chú hai nhưng mà bây giờ...!
Thế mà cô lại...!
Chuyện này có được xem như tri ân không mong báo đáp, thất tính bội nghĩa, vô sỉ hay không chứ?
“Cô gái tốt bên ngoài thật sự rất nhiều, so với Du Ánh Tuyết thì càng biết quan tâm, xinh đẹp và dịu dàng hơn.
Nếu như ngày nào đó cháu thật sự thích người khác thì cũng đừng cảm thấy áp lực quá.” Vào lúc này, đột nhiên Kiều Phong Khang mở miệng.
Ánh mắt anh nhàn nhạt quét qua Du Ánh Tuyết rồi sau đó dời lên người cháu mình: “Những loại chuyện như tình cảm thì không cần miễn cưỡng.”
Từ đầu đến cuối, giọng điệu của anh vô cùng thản nhiên nhẹ nhàng, gương mặt lại bình tĩnh giống như bản thân đang tường thuật một câu chuyện đơn giản mà thôi, không mang theo bất kỳ tình cảm riêng tư nào cả.
Tô Hoàng Quyên ngồi bên cạnh khẽ run lên, theo bản năng bàn tay cầm đũa hơi siết chặt lại.
Du Ánh Tuyết buồn rầu nhếch miệng.
Dù sao thì trong mắt chú ba, ai cũng biết cách quan tâm, xinh đẹp và dịu dàng hơn mình.
Kiều Minh Đức ngây thơ hỏi: “Chú ba, chú đang khích lệ cháu tìm những cô gái khác hả? Nếu như thật sự có một ngày cháu vứt bỏ Du Ánh Tuyết, chú không trách cháu à?”
“Nếu không có tình cảm thì cần gì cháu phải miễn cưỡng chứ?”
Kiều Minh Đức suy nghĩ chốc lát rồi gật đầu, giống như anh ta cảm thấy chú ba nói rất có lý.
Sau đó, anh ta khẽ chớp chớp mắt, nhìn thấy Du Ánh Tuyết bĩu môi không vui.
“Em yên tâm đi, mặc dù anh có thể ra ngoài tìm nhiều cô gái khác nhưng mà ai bảo anh đã sớm trở thành người của em rồi chứ.
Sáng nay em cũng đã sàm sỡ anh rồi, vì thế em phải có trách nhiệm với anh cả đời đấy, có biết không?”
Kiều Minh Đức vốn đang hi