Màn đêm buông xuống, đây là buổi tối đầu tiên Vạn Thu về nhà.
Mọi người nói căn phòng rộng lớn này là phòng ngủ của cậu, trong phòng có một chiếc giường mềm mại. Giường rất lớn, một người nằm không hết, mở rộng tay chân thế nào cũng sẽ không chạm tới mép giường.
Trong không gian yên tĩnh, Vạn Thu sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn loạn của mình.
Cậu cuối cùng cũng nhận ra bản thân đã có một ngôi nhà mới.
Ban ngày có rất nhiều câu nói lải nhải bên tai, Vạn Thu muốn nhớ lại nội dung nhưng nhớ không nổi. Mọi chuyện xảy ra hoàn toàn nằm ngoài tầm hiểu biết của cậu, thậm chí còn khiến cậu không thể nhớ được những thông tin quan trọng.
Hiện tại cậu không chỉ có ba mẹ, mà còn có hai anh trai và một em trai.
Quan hệ giữa ba mẹ và hàng xóm rất tốt, hàng xóm còn nấu ăn cho họ, bữa tối hôm nay là do họ nấu, rất ngon.
Cậu có phòng ngủ riêng, rộng hơn nhiều so với cái trước đây.
Những thứ nặng nề và khó hiểu dường như hóa thành tảng đá khổng lồ đè nặng lên Vạn Thu, nhưng chiếc giường mềm mại lại khiến cậu có cảm giác như đang nằm trên đám mây bồng bềnh.
Ba mẹ mới, là mục tiêu mới mà Vạn Thu cần thăm dò, nhưng cậu dùng phương pháp nào cũng không thăm dò nổi.
Điều hòa vẫn luôn hoạt động, đem mát lạnh đánh tan nóng bức đêm hè.
Hoàn toàn là một khung cảnh xa lạ. Nhưng đối với Vạn Thu, "xa lạ" lại là một trải nghiệm quen thuộc.
Những mảnh ghép đầy sắc màu một lần nữa liên kết, Vạn Thu tìm thấy đoạn ký ức mình sống lại.
- -
Cậu tỉnh dậy trong căn phòng tối tăm nhưng rộng rãi. Trên ổ chăn ấm áp, một bà lão già nua với khuôn mặt đầy nếp nhăn đang ngủ bên cạnh, toàn bộ hơi ấm trong chăn đều đến từ người bà.
Tay chân Vạn Thu lạnh ngắt, cứng đờ, phải rất lâu sau mới cử động được các ngón tay.
Bà lão nói, bà là bà ngoại của cậu. Bà gọi tên cậu - Vạn Thu.
Sau khi có cái tên này, Vạn Thu mới biết rằng con người đều có tên.
Nhưng trước khi chết, Vạn Thu không nhớ nổi tên của mình.
Cậu được gọi là Quái Vật sao?
Cơ thể một lần nữa trở lại nhiệt độ bình thường khiến Vạn Thu cảm thấy thật kì quái.
Những nỗi đau như bị kiến cắn lan tràn trong cơ thể và trong xương cốt toàn bộ đều nhẹ nhàng biến mất.
Sáng sớm, Vạn Thu nhìn thấy mặt trời, là thứ ánh sáng không quá chói mắt.
Vạn Thu đứng dậy, lần đầu tiên bước xuống giường. Cũng là lần đầu tiên Vạn Thu nhận thức rõ mình đã đứng dậy.
Tay chân của cậu có thể duỗi thẳng giống mẹ, cơ thể không còn đau nhức, dễ dàng thực hiện mọi động tác mà không bị đình trệ.
Căn phòng đất tối tăm, ánh sáng mặt trời không thể chiếu vào, nhưng đó là căn phòng to nhất mà Vạn Thu biết lúc đó.
- --
Vạn Thu chớp mắt, nghiêng đầu khỏi chiếc giường mềm mại, nhìn về phía khung cửa kính phủ từ trần xuống sàn được che bằng rèm cản sáng.
Cậu đứng dậy từ trong bóng tối, tới bên cửa sổ, kéo tấm rèm nặng trịch tạo thành một khe hở nhỏ.
Ánh sáng đột nhiên chiếu vào, Vạn Thu thấy ánh trăng ở nơi này dường như còn sáng hơn cả lúc ánh nắng chiếu vào ngôi nhà đất.
Cửa kính sạch bong, bên ngoài cửa kính là sàn lát gạch, xa xa là rừng cây, trên ban công còn có bàn ghế gỗ.
Không phải chuồng gà, không phải đồ làm nông, cũng không phải cái sân gồ ghề lồi lõm, mưa một chút là dính đầy bùn.
Xa lạ và kì quái, dường như đã mở ra một khe hở nhỏ trong trái tim, nhét vào đó một không gian trống trải.
Đây là nơi ba mẹ cho cậu.
Lần thứ hai Vạn Thu bị bỏ rơi là khi bà ngoại chết. Lúc đó cậu chỉ biết mình không thể đánh thức được người bà toàn thân lạnh như băng.
Khi thôn dân trong làng đang bàn tán, cậu ngồi bên người bà ngoại, cố đút cho bà bát cháo mới nấu nhưng không thể mở miệng bà ra.
Bà rất dễ ốm, nếu không ăn sẽ tiếp tục sinh bệnh.
Vạn Thu từ bên người bà ngoại bị kéo ra xa, cháo rơi vương vãi trên mặt đất, bát cũng bị quăng vỡ nát, Vạn Thu hoảng hốt như nhìn thấy bà ngoại nằm trên mặt đất bỗng đứng dậy, tức giận mà cho cậu một trận.
Nhưng khi mở mắt ra, nhìn thấy bà vẫn nằm bất động trên mặt đất, không giãy giụa, không đánh đòn, không đau đớn.
"Bà điên mang đứa ngốc này về, bây giờ bà điên đã chết, đứa ngốc ở đây phải làm sao? Để mẹ nó đưa đi sao?"
"Không đưa đi theo chẳng lẽ để chúng ta nuôi nó? Nhất định phải để con mụ chết tiệt Ninh Xảo Trân kia mang đó đi hiểu không? Giống nòi của mình mà không nuôi còn để người khác nuôi hộ chắc?"
"Ninh Xảo Trân sao còn chưa quay lại? Thi thể đã bốc mùi rồi."
Vạn Thu vẫn luôn không biết chuyện gì đã xảy ra.
Cho tới khi nhìn thấy dân làng đưa bà ngoại đến rừng cây và chôn bà xuống đất, cậu mới ý thức được bà ngoại sẽ không bao giờ quay về.
Dân làng nói, bà ngoại bỏ cậu mà đi rồi. Có phải vì cậu không chăm sóc tốt cho bà, nên bà mới bỏ cậu đi không?
Bà ngoại mất rồi, Vạn Thu cũng mất luôn mảnh đất nơi cậu và bà sinh sống. Mọi người nói nếu bà chết thì đất sẽ không còn.
Cậu chẳng có gì cả, dường như có thể biến mất trong căn phòng xập xệ đầy bùn đất cùng bà ngoại bất cứ lúc nào.
Cho đến khi được Ninh Xảo Trân đưa về nhà, đến một nơi xa lạ, nơi có ngôi nhà sáng ngời.
Giống như bây giờ.
Vạn Thu quay người nhìn ra cửa sổ, bản thân bị bóng tối bao phủ nhưng ánh trăng đã tới rọi sáng cả căn phòng.
Trải qua ba lần, Vạn Thu cuối cùng cũng học được cách tự suy nghĩ và ghi nhớ.
Vạn Thu nhận thấy cảm giác bị bỏ rơi càng ngày càng làm cậu khó chịu, thậm chí còn khó chịu hơn cả nỗi đau, như thể xuyên qua da thịt bắt lấy trái tim, vừa ấn vừa giữ, vừa siết chặt vừa xé nát nó từng chút một.
Một mình giữa màn đêm, Vạn Thu cuộn tròn cơ thể, che kín ngực và bụng, hai tay ôm đầu. Không có ai đến đón bà, rồi một ngày nào đó cũng không ai đến đón cậu.
Vạn Thu nỗ lực suy nghĩ, Ninh Xảo Trân đã chán ghét cậu từ khi nào?
Lục tìm ký ức bị ghét bỏ trong đống ký ức lộn xộn, những năm tháng cậu và Ninh Xảo Trân ở bên nhau lại hiện lên, dù chỉ còn là hồi tưởng nhưng Vạn Thu vẫn thấy hạnh phúc vô cùng.
Nếu không làm người mẹ hiện tại chán ghét, sẽ không bị bỏ rơi.
Nếu không biết tại sao bị ghét, vậy nghĩ xem có thể làm gì để khiến cho người ta thích.
Đầu tiên... phải làm những điều không bị người ta chán ghét.
Sau đó thì sao?
Trong đầu Vạn Thu hiện lên nội dung trong sách giáo khoa tiểu học, nghĩ đến giáo viên của mình.
Muốn hiểu phép tắc, muốn học thật giỏi, muốn xinh đẹp, muốn... trở nên thông minh hơn.
Trở nên thông minh rồi, sẽ không làm chuyện xấu, sau đó có thể hiểu phép tắc và học thật giỏi.
Thông minh sẽ trông như thế nào?
Vạn Thu không tưởng tượng được.
Nơi này quá yên tĩnh, yên tĩnh như những âm thanh không ngừng khắc sâu trong tâm trí khiến cậu bồn chồn.
Ba mẹ đâu rồi? Có phải sẽ rất lâu mới quay về đúng không? Có phải vì cậu luôn cách xa Ninh Xảo Trân nên mới bị chán ghét đúng không?
Bây giờ giường của ba mẹ thậm chí còn không gần với phòng ngủ của cậu.
Điều này chứng tỏ ba mẹ hiện tại còn ghét cậu hơn trước đúng không?
Không ngủ được.
Cảm giác khi nhắm mắt lại liền bị bóng tối nuốt chửng.
Vạn Thu bò dậy từ trên mặt đất, nhìn quanh bốn phía và đứng dưới máy điều hòa.
Muốn tắt điều hòa để tiết kiệm điện, nhưng cậu chưa bao giờ bật điều hòa hay sử dụng điều khiển từ xa, hơn nữa cũng không tìm thấy điều khiển trong căn phòng rộng lớn, tối tăm và xa lạ này.
Sau khi dạo một vòng trong phòng, Vạn Thu cũng không động tới đồ vật, mặc dù anh hai nói đây đều là của cậu, nhưng cậu vẫn luôn cẩn thận.
Rõ ràng là phòng của mình, nhưng nó hoàn toàn khác với căn phòng mà Vạn Thu biết.
Trong phòng có một nơi thử đồ. Sau khi mở cửa, đèn bên trong lập tức phát sáng. Vạn Thu nheo mắt để thích ứng với ánh đèn, muốn tắt nhưng lại không tìm được công tắc.
Căn phòng đó giống như một cửa hàng tràn ngập các loại quần áo, tất cả đều vừa vặn với cơ thể của Vạn Thu.
Vạn Thu muốn thay chiếc quần short ngắn thành bộ đồ ngủ màu xanh da trời, nhưng đột nhiên nhận ra mẹ không còn là Ninh Xảo Trân, không bắt cậu mặc quần dài áo dài nữa.
Bộ đồ ngủ này là mẹ tặng cho cậu.
Cuối phòng thử đồ có một chiếc gương, rất khác với chiếc gương trang điểm trong căn nhà thuê của Ninh Xảo Trân. Chiếc gương rất lớn, sáng và trong, thấy rõ ràng hình ảnh thế giới đảo ngược.
Vạn Thu nhìn vào gương, dưới ánh đèn rực rỡ, lần đầu tiên cậu nhìn thấy rõ bộ dáng chính mình.
Thật xấu xí.
Trong tấm gương hoa lệ, trông cậu xấu xí như một con quái vật.
Chẳng giống ba mẹ chút nào cả. Ba mẹ chỉ đứng đó, liền được mặt trời thiên vị chiếu rọi đến mức chói lóa.
Vạn Thu cúi đầu, trốn tránh nhìn mình trong gương, nhưng tựa hồ ánh mắt trong gương vẫn đang nhìn chằm chằm cậu, không kiêu nể mà cười nhạo cậu.
Vạn Thu bước ra khỏi phòng. Đột nhiên cánh cửa sau lưng từ từ đóng lại, Vạn Thu lập tức đỡ lấy cánh cửa. Cậu lấy một chiếc ghế đẩu trong phòng ngủ để chặn cửa lại, có lẽ ba mẹ hiện tại cũng không muốn cậu khóa cửa.
Vạn Thu xoay người đi xuống tầng, không để ý cửa phòng cách vách một lúc sau đã mở ra.
Vạn Thu theo trí nhớ đi tới phòng ăn. Cậu muốn tìm tủ lạnh. Trong tủ lạnh có đồ ăn hay không đối với cậu là điều quan trọng nhất.
Nếu bố mẹ nhớ lấp đầy tủ lạnh thì cậu có thể không quá sốt ruột mà đi nhặt rác kiếm tiền.
Người dân quanh đây quá ít, người vứt rác cũng quá ít, ở nông thôn nhặt rác cũng chẳng có ích gì.
Vạn Thu tìm kiếm một hồi mới xác định cánh cửa khổng lồ có kích thước gấp ba bốn lần chiếc tủ lạnh trước đây là cánh tủ lạnh hiện tại.
Vạn Thu mở tủ ra.
Ánh sáng trong tủ lạnh lập tức chiếu rọi hai mắt cậu.
Những nguyên liệu tươi ngon, đa dạng hiện ra, giống như những tinh linh nhảy vũ điệu ngày mùa bội thu trong tủ lạnh, khiến đôi mắt Vạn Thu tràn ngập niềm vui.
"Phụt -"
Một tiếng cười ngắn chợt phá vỡ sự chuyên chú của Vạn Thu.
Vạn Thu quay đầu lại, liền nhìn thấy Sở Ức Quy nửa dựa cửa nửa che môi, khóe mắt lộ ra ý cười.
Phòng Sở Ức Quy cạnh phòng Vạn Thu, hắn theo Vạn Thu ra ngoài sau khi nghe thấy tiếng mở cửa.
Bóng lưng gầy gò trong hành lang rộng rãi, tĩnh lặng như âm hồn lang thang lúc đêm khuya, nếu không nhìn thấy ánh mắt trong veo của Vạn Thu, Sở Ức Quy thậm chí còn tưởng Vạn Thu ban ngày áp lực quá lớn nên ban đêm mộng du.
Sở Ức Quy ở chung với Vạn Thu lâu nhất, hắn biết Vạn Thu sẽ chủ động thăm dò cảnh vật xung quanh, một khi hình thành khuôn mẫu cố định sẽ không thay đổi.
Bây giờ Vạn Thu ở trong một hoàn cảnh lạ lẫm, cậu sẽ không cầu xin người khác giúp đỡ mà tự mình tìm hiểu.
Sở Ức Quy nghĩ không cần thiết phải uốn nắn lại tính cách này nhưng vẫn đi theo cậu.
Cho đến khi thấy một màn này.
Vạn Thu nhìn tủ lạnh đầy ắp nguyên liệu nấu ăn, giống như một con rồng con nhìn thấy núi tiền vàng lấp lánh, thèm thuồng đến nỗi sắp chảy nước dãi.
Sở Ức Quy phì cười.
Nhìn thấy ánh mắt Vạn Thu, Sở Ức Quy nói: "Thấy mấy thứ này anh liền vui vẻ sao?"
Vạn Thu nhìn Sở Ức Quy trong chốc lát, rất hiếm khi thấy Sở Ức Quy "nhẹ nhàng tươi cười".
Đó là niềm vui mà Vạn Thu rất quen thuộc, khóe miệng nhếch lên, tiếng cười êm ái dễ nghe, trong mắt còn có những giọt nước lóng lánh.
Nhưng cậu lại không cảm giác được Sở Ức Quy đang vui vẻ.
Vạn Thu mờ mịt nhìn Sở Ức Quy, bối rối không biết phải làm sao. Dưới cái nhìn của Vạn Thu, nụ cười của Sở Ức Quy dần dần biến mất.
Trong đôi mắt không chút tạp chất của Vạn Thu,
Sở Ức Quy thấy ảnh ngược của mình trông như một pho tượng đất, không cử động cũng không mỉm cười.
Hắn duỗi tay hướng về phía Vạn Thu, Vạn Thu vẫn mở to mắt nhìn đầu ngón tay sắp chạm vào mắt mình, không có vẻ gì là muốn nhắm lại.
Bàn tay sắp chạm vào mắt Vạn Thu thì dừng lại.
Sở Ức Quy chỉ không muốn đôi mắt này nhìn mình, cũng không muốn làm tổn thương Vạn Thu.
"Đừng bắt nạt em." Sở Ức Quy bất đắc dĩ.
Sở Ức Quy không thể lừa gạt Vạn Thu, lời nói dối của hắn ngay lập tức bị nhìn thấu.
Khi nhìn chằm chằm vào Sở Ức Quy, Vạn Thu cảm thấy mình đang nhìn vào tầng sâu chân thật nhất của hắn.
Nhưng cậu lại chậm rãi mở to hai mắt.
Cậu bắt nạt Sở Ức Quy?
"Xin lỗi." Vạn Thu lập tức cúi đầu, hướng ánh mắt xuống dưới, nắm chặt ngón tay, âm thanh xin lỗi yếu ớt, lại sợ Sở Ức Quy không nghe thấy nên nói lớn hơn, "Xin lỗi, xin lỗi. "
Sở Ức Quy nghe Vạn Thu xin lỗi tới ba lần, mỗi lần nói lại càng run rẩy.
"Anh bất an vậy sao?" Sở Ức Quy nghiêng đầu, Vạn Thu lo lắng quá rõ ràng.
Vạn Thu cúi đầu, không biết trả lời vấn đề này như thế nào.
"Em đói bụng sao? Anh có thể nấu cơm cho em." Vạn Thu hỏi, buổi tối xuất hiện trong phòng bếp thì hẳn là đói bụng rồi.
Thỉnh thoảng lúc nửa đêm Ninh Hải trở về sẽ bắt cậu thức dậy nấu cơm.
"Không, em chỉ đang nhìn anh thôi." Sở Ức Quy đứng bên cạnh Vạn Thu, nghiêng đầu, "Không ngủ được à?"
Vạn Thu rất khẩn trương.
Sở Ức Quy càng đến gần, Vạn Thu càng khẩn trương.
Vạn Thu cúi đầu, đột nhiên ngước mắt lên: "Em trai."
Đây là lần đầu tiên Vạn Thu gọi Sở Ức Quy như vậy. Tên em trai cao hơn Vạn Thu rất nhiều bèn cúi người chăm chú nhìn Vạn Thu: "Sao vậy anh trai?"
"Anh chắc chắn sẽ không bao giờ bắt nạt em, chắc chắn."
Sở Ức Quy vốn tưởng mình có thể hiểu được suy nghĩ của Vạn Thu, nhưng bây giờ hình như hắn không theo kịp nữa.
"Em chỉ nói đùa thôi." Sở Ức Quy nói.
"Em trai." Vạn Thu nghiêm túc hứa hẹn từ tận đáy lòng, "Anh sẽ không bắt nạt em, nếu anh bắt nạt em, em hãy đánh anh."
Sắc mặt Sở Ức Quy dần dần thay đổi.
Vạn Thu ôm lấy cánh tay: "Anh nhớ tới cái đau, thì sẽ nhớ không được bắt nạt em."
Sở Ức Quy nhìn Vạn Thu, như thấy mảnh ngọc lưu ly rơi vào bong bóng hỗn loạn, khiến mảnh ngọc ban đầu xuất hiện các vết nứt.
Sở Ức Quy nâng cái đầu đang cúi xuống của Vạn Thu, lòng bàn tay kéo cằm cậu, như thể đang nhìn một chú chó con.
Đôi mắt ươn ướt, trong veo và đầy tin cậy phản chiếu hình ảnh hắn, duy nhất hắn.
"Em biết rồi." Sở Ức Quy nói như vậy, dù không thể đoán được nội tâm Vạn Thu, nhưng hắn biết lúc này nên xoa dịu tâm trạng bất an của cậu. Không chỉ an ủi, còn đưa ra biện pháp, "Vậy thì hãy thân thiết với em hơn đi."
Vạn Thu có thể cảm nhận được hơi ấm trong lòng bàn tay Sở Ức Quy.
Giọng nói Sở Ức Quy dường như hòa vào thiên nhiên, sương mù bên tai Vạn Thu liền tan biến: "Chỉ cần chúng ta đủ thân thiết, sẽ không có bắt nạt."
Tại sao thân thiết thì sẽ không bắt nạt?
Vạn Thu không biết.
Nhưng Sở Ức Quy đã nói như vậy, nhất định là đúng.
Sở Ức Quy nhẹ nhàng vuốt ve cằm Vạn Thu, Vạn Thu hơi nghiêng đầu, cơ thể hướng về phía trước, đến gần tay Sở Ức Quy.
Sở Ức Quy từ nâng cằm đổi thành nhéo nhẹ má Vạn Thu. Vạn Thu lại cọ cọ ngón tay hắn, cử chỉ đầy thân mật. Sự chú ý của Vạn Thu đã bị tay Sở Ức Quy chuyển hướng.
Những nỗi buồn, sự bất an không thể thở được, tất cả dường như tan biến vì trò chơi nhỏ này.
"Anh đã bình tĩnh lại chưa?" Sở Ức Quy hỏi, phản ứng của Vạn Thu khiến hắn có cảm giác như đang trêu chọc một chú chó con đang mơ màng ngái ngủ.
Vạn Thu ngoan ngoãn ngước mắt lên. Sở Ức Quy nhận ra Vạn Thu đã thả lỏng.
"Em trai." Có lẽ vì ỷ lại, hoặc có lẽ được phép thân mật, Vạn Thu muốn trở nên thông minh một chút, liền bắt chước cái người thông minh là Sở Ức Quy, "Anh cần phải làm gì?"
Vạn Thu cho rằng cậu và Sở Ức Quy là anh em, bọn họ đều là con của ba mẹ.
Sở Ức Quy nhất định rất được yêu thích, Vạn Thu không thể tưởng tượng được bộ dáng Sở Ức Quy không được yêu thích.
Như vậy Sở Ức Quy chính là hình mẫu của cậu.
"Anh, anh không biết nên làm gì sao?" Sở Ức Quy hiển nhiên nhìn ra Vạn Thu đang lo lắng.
Vạn Thu ngoan ngoãn gật đầu, vì lo lắng nên mới không ngủ được.
"Ừm..." Sở Ức Quy chống cằm một hồi, tựa hồ đang suy nghĩ rất kỹ.
Vạn Thu ở trong hoàn cảnh lạ lẫm, không tìm được vị trí và giá trị của bản thân, môi trường hoàn toàn khác biệt với gia đình trước đây khiến cậu vô cùng bối rối.
"Ngày thường em muốn làm gì thì làm cái đó." Lời nói Sở Ức Quy hiển nhiên sẽ chỉ khiến Vạn Thu càng thêm hỗn loạn.
Vạn Thu không có việc gì muốn làm.
Nhặt rác bởi vì không tiền mua đồ ăn, làm bài tập bởi vì đó là yêu cầu của thầy giáo, đi học bởi vì mọi người ai ai cũng tới trường.
Sở Ức Quy rõ ràng có nhiều cách để giải thích cho Vạn Thu, nhưng hắn lại chọn cách làm Vạn Thu bối rối.
Bối rối, mới có thể suy nghĩ.
Cuối cùng Vạn Thu cũng dời tầm mắt, nhìn về phía tủ lạnh. Điều duy nhất cậu có thể nghĩ đến lúc này là nấu cơm cho gia đình.
Sở Ức Quy ngay lập tức hiểu được tính toán trong lòng Vạn Thu.
"Anh không cần nấu cơm." Sở Ức Quy nói.
Bị từ chối rồi.
"Nhưng nếu anh muốn nấu cơm, anh có thể thử xem."
Sở Ức Quy nhắc nhở: "Trong nhà có đầu bếp, anh có hiểu điều này nghĩa là gì không?"
Vạn Thu chớp mắt.
"Giống như khi anh đến tiệm cơm, sẽ có đầu bếp nấu cơm cho. Ba mẹ bỏ tiền ra thuê đầu bếp đến nấu cơm cho chúng ta."
Sở Ức Quy chậm rãi giải thích, sử dụng ngữ điệu mà Vạn Thu có thể suy nghĩ và hiểu được.
"Bữa tối nay rất ngon phải không? Đó chính là đầu bếp làm đấy."
Vạn Thu há hốc miệng, lý giải câu nói này: "Là đầu bếp."
"Đúng vậy." Sở Ức Quy gật đầu.
"Nơi này là tiệm cơm." Vạn Thu hỏi lại.
Sở Ức Quy hơi cụp mắt xuống, Vạn Thu đang dò hỏi hắn, cũng đang mong chờ hắn giúp đỡ.
Sở Ức Quy cười: "Đây không phải tiệm cơm, đây là nhà."
Vạn Thu rơi vào mù mịt.
"Anh còn nhớ cánh cổng lúc sáng không? Nó cao, màu trắng và có hàng rào rất dài." Sở Ức Quy nhận được cái gật đầu của Vạn Thu mới nói tiếp, "Bắt đầu từ chỗ đó, mọi thứ anh nhìn thấy đều là nhà."
Vạn Thu lặp đi lặp lại lời của Sở Ức Quy, khó hiểu mở to mắt.
"Nơi chúng ta đang đứng là nhà bếp, là nơi chúng ta ăn, nơi anh ngủ, là phòng ngủ của anh. Phòng ngủ của anh ở cạnh phòng em. Ba mẹ cũng có phòng ngủ, cũng ở trong căn nhà này."
Sở Ức Quy nói một đoạn rất dài. Nhưng hắn lặp lại các từ, đơn giản hóa từng câu, dùng tốc độ nói thích hợp nhất để giúp Vạn Thu hiểu được vấn đề mà người bình thường không cần phải giới thiệu.
Vạn Thu chớp mắt, lại nhìn bên ngoài phòng bếp, có phòng khách rộng lớn, hoa viên và cây cối xanh tươi không ngừng quay vòng vòng trong ký ức của cậu.
Nơi rộng lớn có thể chứa được nhiều người lại chỉ là một phòng ngủ.
Khái niệm về nhà không ngừng được phóng đại trong đầu Vạn Thu, như thể nó đã mở rộng tới bầu trời đầy sao, những ngôi sao nhỏ nối thành đường, quay xung quanh một cái gia đình mới.
Vạn Thu cuối cùng cũng lên tiếng, câu đầu tiên cậu lý giải nơi này: "Nhà thật lớn."
"Đúng vậy, nhà rất lớn." Sở Ức Quy mỉm cười đáp lại.
Sau khi làm rõ mọi chuyện, cuối cùng Sở Ức Quy lại là người mang đến cho Vạn Thu rất nhiều ngạc nhiên.
"Vậy ba mẹ đi đâu rồi?" Bây giờ cậu không thấy ba mẹ, không phải vì họ đi vắng mà vì họ đã về phòng ngủ?
Sợ Ức Quy hiểu được sự bối rối của Vạn Thu bèn trả lời: "Không đi đâu cả, ba mẹ hiện đang ở nhà, họ ở trong phòng ngủ."
Đột nhiên khoảng không rộng lớn không còn lạnh lẽo nữa, bởi vì đây là nhà, Vạn Thu còn cùng ba mẹ, thậm chí là anh em trai sống chung dưới một mái hiên.
Vạn Thu bắt đầu cảm thấy nhẹ nhõm, không phải bố mẹ ghét cậu nên mới cách xa, mà vì nhà quá lớn nên mới cách xa.
Nhìn ánh mắt Vạn Thu có chút vui mừng vì đã hiểu, đó chính là niềm vui mà Sở Ức Quy để cho Vạn Thu nhấm nháp.
Vạn Thu nhìn chằm chằm vào Sở Ức Quy, mơ hồ cảm thấy trong cảm xúc của hắn có một sắc thái đặc biệt, nhè nhẹ bao trùm khắp cơ thể.
Vạn Thu nhớ tới ban ngày.
Sau khi về nhà, Sở Ức Quy vẫn luôn không ở gần cậu.
Bức tường màu xám đã kéo dài khoảng cách giữa cậu và Sở Ức Quy, cậu không thể nhìn rõ Sở Ức Quy ở phía bên kia.
Nhưng Sở Ức Quy lại dễ dàng vượt qua bức tường, đến bên cậu lúc cậu cần nhất.