Editor: Baby Trùm
Chữa bệnh từ thiện ở Kim Châu tổng thể có thể nói là thành công, có Trương thư sinh tiên phong, còn có Phong Duyên Thương ám chỉ với phủ doãn địa phương triệu tập đám nhà giàu đến cổ động, vô luận chữa bệnh từ thiện hay là phát vật tư năm mới cho dân chúng khốn cùng, đều thực thuận lợi.
Kim Điêu một mình đi thâm sơn điên đùa cho đến khi chạng vạng mới trở lại, lượn một vòng trên không thành Kim Châu dẫn tới tín đồ Hộ Quốc Tự phủ phục lễ bái. Tôn giáo tín ngưỡng so với triều đình muốn xâm nhập lòng người nhiều hơn, tình cảnh này khiến cho Phong Duyên Thương thần sắc phức tạp. Đây là thiên hạ của Phong gia, dân chúng vậy mà không tín nhiệm bọn họ, lại đối với này nọ chưa từng gặp qua lại rất tin tưởng không nghi ngờ.
Diêm Tô cũng đồng dạng cảm thấy vấn đề này có chút nghiêm trọng, dân chúng đều không tín nhiệm quan phủ, không tin triều đình, mất đi dân chúng ủng hộ, triều đình kia cũng sẽ dần dần đi theo hướng diệt vong.
Nàng không dám nghĩ sẽ xuất hiện cảnh tượng kia, không thể quản trăm năm sau nhưng ít nhất lúc này là không thể.
Nhạc Sở Nhân lại cảm thấy thực bình thường, không có gì ngoài thích phùng loạn thế, đột nhiên xuất hiện một đội ngũ đánh đuổi chư địch như vậy, hơn nữa đem dân chúng bảo hộ ở sau quân luỹ, như vậy thời điểm kia dân chúng khẳng định sẽ ủng hộ hắn. Nếu là đến thái bình thịnh thế, bên trong chính phủ tinh phong huyết vũ, các nơi lại xuất hiện một nắm tham quan ô lại như vậy, triều đình chính phủ ở trong mắt dân chúng liền biến thành xã hội đen.
Trời tối thu quán, chắc hẳn phải vậy, công tác thu quán do hộ vệ Thất vương phủ cùng cấm quân hoàng thành gánh vác, toàn bộ người còn lại thì quay về dịch quán.
Thời tiết rét lạnh, tất cả mọi người cơ hồ đứng một ngày ở bên ngoài, cho dù mặc rất dầy nhưng sau khi trở lại trong phòng cũng là cả người đầy khí lạnh.
Ở dịch quán, Đinh Đương đã sớm chuẩn bị nước ấm chờ bọn họ trở về.
Phòng ít, Nhạc Sở Nhân cùng Diêm Tô chen chúc trong cùng một phòng tắm, bình phong ở giữa đem hai cái bồn tắm ngăn cách, hai người có thể nói chuyện phiếm nhưng lại không nhìn thấy đối phương.
Tiến vào trong nước, hai người đều phát ra một tiếng thở dài thoải mái, cảm giác nhiệt khí nảy lên toàn thân, thích!
“Kỳ thật ta thực không nên cùng ngươi tắm rửa, lão Thất đánh giá hiện tại đang thầm oán ta đó.” Diêm Tô quái thanh quái điểu, nhớ tới bộ dáng hôm qua của hai người Nhạc Sở Nhân cùng Phong Duyên Thương, nàng liền nhịn không được muốn trêu chọc nàng.
Ngâm mình ở trong bồn tắm, Nhạc Sở Nhân đang nhắm mắt lại hưởng thụ, nghe được lời này của Diêm Tô lập tức nâng mi, “Ta nói ngươi này, đại cô nương nhà ngươi như thế nào luôn nói lời thô tục? Xem ra ngươi thật sự là bắt đầu khởi động xuân tâm, mau nhanh cùng Ngũ Ca thành hôn, đến lúc đó ngươi liền không hiếu kỳ chuyện khuê phòng của người khác.”
Diêm Tô cười khẽ, “Vợ chồng tân hôn ta đã thấy nhiều, chính là chưa thấy qua ai dính nhau như hai ngươi vậy, ta tò mò cũng là bình thường a.” Đó là một loại cùng vợ chồng tầm thường không đồng dạng, bầu không khí như vậy, chỉ một ánh mắt đã có thể làm cho người chung quanh nổi hết da gà.
Nhạc Sở Nhân nhướng mi, “Hai chúng ta khi nào thì dính nhau? Thời điểm hôm qua khi ta tính khi dễ hắn bị các ngươi nhìn thấy! Muốn nói các ngươi cũng thật là, chúng ta làm động tác gì cũng không quá phận, cố tình các ngươi giống như bị kinh hãi, ta đều bị các ngươi doạ thành ‘sợ hãi thân thiết’ đấy.” Liền cảm thấy tuỳ thời đều sẽ có người xông tới.
Diêm Tô cười không thể kiềm chế, “Hy vọng các ngươi có thể vẫn mãi tương thân tương ái như vậy, lão Thất có ngươi là hắn có phúc, lão Thất chắc chắn thuỷ chung như một đối với ngươi tốt. Trên đời này, có thể có được một người lưỡng tình tương duyệt là không dễ dàng cỡ nào a.” Nói xong, thanh âm của nàng có chút bình thản.
Nhạc Sở Nhân dựa vào bồn tắm nghe, thực hiểu được nàng đang nói chính mình. Kỳ thật không chỉ là chính nàng, còn có nữ nhân ở thời đại này, có bao nhiêu đều là thân bất do kỷ a.
“Nhưng giống như ngươi ngày sau có thể làm mẫu nghi thiên hạ lại có mấy người? Diêm Tô, ngày sau không cần muốn thứ không thể, nhất định đi con đường kia, tình yêu nam nữ đều là xa xỉ.” Vảy nước, Nhạc Sở Nhân thản nhiên nói, tuy có chút vô tình nhưng là một loại khích lệ khác.
Diêm Tô cười gật đầu, ngay sau đó rầm một tiếng từ trong bồn tắm đứng lên, quấn khăn tắm, sau đó vòng qua bình phong xuất hiện trước mặt Nhạc Sở Nhân.
Nhìn Diêm Tô, Nhạc Sở Nhân trầm vào trong nước, kỳ thật nàng không sợ bị nữ nhân nhìn thấy, bởi vì mọi người đều cùng một dạng không có gì nói thêm nữa. Chủ yếu bởi vì sau đầu vai nàng là thạch sùng sa, nếu bị Diêm Tô nhìn thấy, đánh giá sẽ bị tra hỏi. (Trùm: Ta định chuyển thành “thủ cung sa” nhưng nghĩ là nó ở trên cánh tay, còn của Nhạc Sở Nhân ở sau đầu vai, vì vậy giữ nguyên.)
“Hoàng hậu tương lại tính chà xát lưng cho ta?” Cổ trầm trong nước, Nhạc Sở Nhân nhíu mày xem xét Diêm Tô tràn đầy hương vị nữ nhân, nàng thật sự rất được.
Tóc Diêm Tô ẩm ướt phủ trên đầu vai, cười khanh khách gật gật đầu, “Đinh Đương không ở đây, ta phụng dưỡng sư phụ a.”
“Ngày sau hoàng hậu nương nương được thế, có thể hay không bởi vì một lần chà xát lưng này mà muốn mạng của ta a?” Nhạc Sở Nhân thật đúng là không nghĩ để nàng chà xát lưng cho, tuy là nàng cảm thấy Diêm Tô có thể là muốn chà xát lưng cho nàng nhưng trước tiên lại cảm thấy không tốt, sau đó trước hết chà xát cho nàng, nàng lại yêu cầu.
“Chỉ cần sư phụ đại nhân không thấy ‘hoàng hậu’ ta không vừa mắt, ta liền ngàn ân vạn tạ.” Cầm lấy khăn mặt, nàng vòng đến phía sau Nhạc Sở Nhân, thân thủ muốn vén tóc lên kỳ lưng cho nàng.
“Thật sự a? Bất quá trước đó cảnh cáo ngươi, vô luận thấy cái gì cũng phải hứa không được nói bậy!” Quay đầu, Nhạc Sở Nhân ánh mắt nghiêm nghị, thoạt nhìn có chút sắc bén.
Diêm Tô khó hiểu, “Chẳng lẽ phía sau lưng ngươi còn có vết sẹo dữ tợn không lành? Yên tâm đi, trên người ca ta vết sẹo ta thấy nhiều lắm, ta không sợ hãi.” Dứt lời, nàng đem tóc ẩm ướt sau lưng Nhạc Sở Nhân vén lên, đầu vai trắng nõn mịn màng lộ ra.
Diêm Tô cũng không có liếc mắt một cái nhìn đến thạch sùng sa trên đầu vai nàng, thời điểm đem khăn mặt dính nước chà lau tới đó mới chú ý đến, ngay sau đó quả nhiên dừng lại.
Nhạc Sở Nhân biết là sẽ như vậy, “Thấy liền thấy, không được dò hỏi.”
Sau một lúc lâu, Diêm Tô nháy mắt mấy cái, dùng móng tay ngón trỏ khiều khiều thạch sùng sa kia, “Là thật?”
“Bằng không thì sao? Ngươi cho là ta vẽ lên?” Nhạc Sở Nhân ngâm ở trong nước an nhàn thảnh thơi
“Vì sao? Lão Thất không được?” Diêm Tô đề cao giọng, câu không được kia lại cao vút.
Nhạc Sở Nhân vốn nghĩ đến Diêm Tô sẽ hỏi có phải hay không hai người bọn họ luôn luôn diễn trò, không nghĩ tới nàng cư nhiên sẽ hỏi như vậy, thiếu chút nữa phun ra.
“Không được? Ha ha, ngươi coi như là hắn không được đi.” Cười đến cơ bắp hai má đều mỏi, lời này nếu là bị Phong Duyên Thương nghe được, đánh giá mặt đen.
Diêm Tô vẻ mặt khiếp sợ, nghe Nhạc Sở Nhân cười đến vui vẻ như vậy nàng lại cảm thấy khả năng có vẻ không phải như vậy, “Chớ không phải là bởi vì độc trong cơ thể lão Thất? Còn không có thanh trừ sạch sẽ phải không?”
Nhạc Sở Nhân lắc đầu, lại gật gật đầu, “Không nên hỏi, nguyên do trong đó phức tạp.”
Diêm Tô tiếp tục kỳ lưng cho nàng, một bên nhẹ giọng nói, “Ngày thường thấy hai người các ngươi… đều là giả?” Tình ý trong ánh mắt kia không giống giả, Diêm Tô cảm thấy thực chịu kích thích.
“Không phải giả, ta thích hắn, hắn cũng thích ta.” Nhạc Sở Nhân trả lời rõ ràng, nghe được Diêm Tô thở ra một hơi, nếu hai người bọn họ là giả, vậy nàng đã có thể thật sự cái gì đều không tin.
“Ai, ta thật sự là hồ đồ, đã biết bí mật của các ngươi, nếu là bị lão Thất biết được, chắc sẽ đem ta diệt khẩu.” Lắc đầu, Diêm Tô miệng nói như vậy, nhưng thoạt nhìn cũng rất là cao hứng.
Nhạc Sở Nhân cười, “Ngươi cho rằng không biết không phải làm? Tốt lắm, không cần chà xát cho ta, trở về chờ, chờ ta hầu hạ hoàng hậu nương nương tương lai một chút.”
“Chờ lời này của ngươi đó.” Diêm Tô quẳng khăn mặt lên trên chiếc kỷ trà bên cạnh, bước nhanh trở về bồn tắm của mình. Đến Kim Châu nàng cũng không mang ai theo, đã nhiều ngày cũng chưa tắm rửa, tắm rửa không kỳ lưng, nàng sẽ cảm thấy không có sạch.
“Hừ, biết ngươi tính bắt ta làm lao động.” Từ giữa bồn tắm bước ra, tóc đen ẩm ướt, thân thể thon dài. Rất nhanh quấn lấy khăn tắm, Nhạc Sở Nhân chuyển tới phía sau bình phong làm lao động cho Diêm Tô.
Hai nữ nhân cơ hồ rề rà cả một canh giờ, đợi đến khi đi ra, ánh trăng đã lên tới giữa trời.
Edit: Baby Trùm
Trực tiếp đi xuống lầu một, mọi người đã dùng xong bữa tối, chỉ có Phong Duyên Thương còn chờ, áo bào trắng thắt ngọc đái, phong thần tuấn lãng, ở giữa đám người càng thêm tinh nhã.
“Tắm xong rồi? Có lạnh không?” Nhìn Nhạc Sở Nhân đến gần, Phong Duyên Thương mỉm cười.
“Không lạnh, thực ấm áp.” Đi đến ngồi xuống bên người hắn, hơi thở mang theo một cỗ hương thơm phả qua sát mặt hắn, tươi cười càng sâu.
Diêm Tô theo sau tới, ngồi xuống đối diện Phong Duyên Thương, tựa hồ là nghĩ tới thạch sùng sa trên bả vai của Nhạc Sở Nhân, cười đến vài phần ý vị thâm trường, chọc Nhạc Sở Nhân ở dưới bàn đá nàng.
Mặc dù không phát hiện, nhưng Phong Duyên Thương cũng cảm giác được động tác giữa hai người, hơn nữa biểu tình kia của Diêm Tô, làm cho hắn thực không thoải mái.
“Xem ra cùng tắm rửa còn có thể dùng để gia tăng tình cảm.” Gắp rau cho Nhạc Sở Nhân, Phong Duyên Thương từ từ nói.
Nhạc Sở Nhân trừng mắt nhìn, không nói lời nào, Diêm Tô cũng là cười rộ lên, “Lão Thất đây là ghen tị? Bất quá tuy là vợ chồng, chỉ sợ cũng không thể cùng tắm rửa.”
“Không nói lời nào cũng không ai nói ngươi câm điếc.” Nhạc Sở Nhân nâng mi, Diêm Tô này, lúc trước còn lo lắng Phong Duyên Thương sẽ đem nàng diệt khẩu, giờ lại nói tiếp không để yên.
Diêm Tô tươi cười không thay đổi, không nói nữa, nhưng Phong Duyên Thương cũng đã hoàn toàn đem chuyện này nhớ kỹ .
Dùng qua bữa tối, đều tự trở về phòng. Phòng không đủ, liên tục mấy ngày nay Nhạc Sở Nhân đều ở cùng một phòng với Phong Duyên Thương.
Trở lại phòng, Nhạc Sở Nhân còn chưa đến bên giường đã bị người phía sau ôm lấy, cánh tay dùng sức quá mức, cô nàng thiếu chút nữa thở không nổi.
“Làm gì? Muốn hỏi Diêm Tô nói vậy là có ý tứ gì? Muốn hỏi liền hỏi, ngươi nhẹ chút.” Gỡ cánh tay hắn ra, Nhạc Sở Nhân thở sâu nói.
“Vậy nói một chút đi, nàng lại ở bên ngoài quấy nhiễu cái gì?” Phong Duyên Thương tuy là cười nhưng biểu tình lại có chút nguy hiểm.
“Nói gì vậy? Cứ như là ta hay bịa đặt vậy.” Nhạc Sở Nhân không vui, nàng khi nào thì bịa đặt?
“Vậy thành thật khai báo.” Trực tiếp ôm nàng ngồi ở trên giường, Phong Duyên Thương ép hỏi không thể không khai.
“Được thôi, được thôi, ta nói, ngươi buông.” Gỡ cánh tay Phong Duyên Thương ra, sau đó quay sang nhìn hắn, gương mặt tuấn dật kia làm cho nàng có vài phần lưu luyến quên phản kháng.
“Nàng thấy được thạch sùng sa sau vai ta, sau đó đã nói ngươi không được.” Lời ít mà ý nhiều, ngay sau đó rõ ràng nhìn thấy mặt Phong Duyên Thương trầm xuống.
“Ha ha, tức giận? Kì thật ta còn hi vọng chuyện này có thể truyền ra, như vậy sẽ không ai nghĩ muốn làm tiểu lão bà của ngươi.” Nhạc Sở Nhân mừng còn không được, chuyện này nàng có lợi nhất.
“Thanh danh bổn vương liền như vậy bị huỷ!” Trước kia là ốm yếu không biết rõ ngày mai sẽ chết hay không, hiện này biến thành không thể tạo người.
“Để ý như vậy? Ta biết ngươi không phải vậy!” Nàng lại tình nguyện để cho người trong thiên hạ đều cảm thấy hắn chính là cái hỗn đản.
“Nàng biết?” Mắt phượng híp lại, Phong Duyên Thương nhìn nàng hỏi ngược lại, giọng điệu nguy hiểm.
Hai má Nhạc Sở Nhân nóng lên, xoay mặt nhìn nơi khác, không lên tiếng. Nàng đương nhiên biết, hơn nữa còn thật rõ ràng. Sáng sớm hôm nay khi vừa tỉnh lại, sau thắt lưng nàng rõ ràng là một cái này nọ…
Bỗng dưng, Phong Duyên Thương cười khẽ, giữa khóe mắt đuôi mày lộ vẻ sung sướng.
“Thanh danh hỏng rồi thì hỏng rồi, nàng biết là được.” Nói cứ như là may mắn, Nhạc Sở Nhân nghe được lỗ tai đều đỏ.
“Đương nhiên, ngươi còn muốn toàn thế giới đều biết ngươi nam tính công năng đầy đủ hết?” Nâng mày che giấu xấu hổ, Nhạc Sở Nhân quát.
“Ha ha, ta còn chưa tức giận, nàng lại thẹn quá hoá giận?” Vươn tay nhéo hai má Nhạc Sở Nhân, ngón tay thon dài thật đẹp.
“Ta không thẹn quá hoá giận, sợ ngươi giữ mặt mũi không bỏ qua được, ngươi đã không thèm để ý thì cái gì đều không cần phải nói. Đừng chọc ta, ta muốn đi ngủ.” Mở tay hắn ra, Nhạc Sở Nhân khom người cởi giày, quần áo cũng không cởi, xoay người lăn lông lốc đến bên trong giường.
--- ------ ---------
Hôm sau, đội ngũ chữa bệnh từ thiện quay về hoàng thành, phủ doãn Kim Châu tiễn đưa tới ba dặm ngoài thành, cho đến khi nghe được Phong Duyên Thương nói sẽ ở trước mặt Phong Triệu Thiên đủ số trình báo việc chữa bệnh từ thiện phân phát vật tư hôm qua, hắn mới dừng lại, cung kính đưa tiễn đội ngũ mênh mông cuồn cuộn đi xa.
Hành trình trở về tất cả mọi người đều mệt, cơ hồ xe ngựa đều đầy, thời tiết rất lạnh, cho dù thân có công phu tốt nhất, ở bên ngoài thời gian lâu cũng sẽ đông lạnh.
Bốn người Nhạc Sở Nhân Phong Duyên Thương Diêm Tô Đinh Đương ngồi chung một chiếc xe, vốn Phong Duyên Tinh cũng đi chung nhưng hắn lại mua quá nhiều đồ này nọ, cuối cùng cùng y vũ tăng Hộ Quốc Tự ngồi chung một chiếc.
Ngồi trong xe ngựa, Nhạc Sở Nhân dựa vào Phong Duyên Thương, thân mình nghiêng, tựa vào trên người hắn, thoạt nhìn lười biếng.
Diêm Tô cùng Đinh Đương ngồi ở đối diện, chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy hai người đối diện kia, vì thế từ lúc lên xe Đinh Đương liền cúi đầu.
Diêm Tô lại rất thản nhiên, chính là khi nhìn Phong Duyên Thương còn lộ ra nụ cười trêu chọc, bất quá Phong Duyên Thương làm như không thấy.
“Diêm Tô, ca ngươi có phải hay không hướng ngươi xin thuốc tê? Ngươi gần đây nghiên cứu như thế nào, có thể làm được không?” Đầu gác trên bả vai Phong Duyên Thương, Nhạc Sở Nhân từ từ nói, ánh mắt híp, nàng nếu không nói lời nào còn tưởng rằng nàng đang ngủ.
Nhắc đến cái này, Diêm Tô chỉnh chỉnh thần sắc, “Ta có thể làm được, bất quá ca ta nói hiệu quả không lý tưởng, không bằng một phần mười loại ngươi đã từng cho hắn dùng qua.” Đem nàng hạ thấp thật không đúng tý nào, mặc kệ nói như thế nào, nàng cũng là vất vả điều chế được.
Nhạc Sở Nhân cười khẽ, “Diêm Cận chính là
thích nói thật, bất quá cho dù hiệu quả không nhanh như vậy, kéo dài, so với không có cũng tốt hơn. Ngươi sau khi trở về điều chế nhiều một chút, để hắn mang đi. Đợi đến khi ta có thời gian lại điều chế một ít cho hắn.”
Diêm Tô gật gật đầu, “Hắn còn nói kim sang dược của ngươi cũng thập phần tốt, miệng vết thương khép lại đặc biệt mau.” Diêm Cận nói như vậy, chỉ sợ là muốn hỏi Diêm Tô nàng có thể điều chế được hay không.
“Kim sang dược đó ta còn một chút, đến lúc đó cho hắn mang đi. Bất quá ta cung cấp nhiều dược phẩm như vậy cho quân doanh, tại sao thù lao gì cũng không có?” Các loại dược liệu đều tốn tiền mà mua, không thể chỉ có đưa ra không có thu vào a.
Phong Duyên Thương ở một bên cười khẽ, “Bổn vương sẽ hướng phụ hoàng bẩm báo, vương phi liền đem tâm đặt ở trong bụng đi.”
“Hắn có thể hay không nói ta lòng tham không đáy?” Ngửa đầu, Nhạc Sở Nhân nhìn nhìn Phong Duyên Thương, từ dưới nhìn lên, ngũ quan của hắn thật hoàn mỹ.
“Vì quân doanh biên quan cung cấp dược phẩm, đây chính là chuyện đại sự, hoàng thượng làm sao có thể nói ngươi lòng tham không đáy?” Diêm Tô lắc đầu, ở trong mắt Nhạc Sở Nhân, tựa hồ trong cung không có người nào tốt.
“Kia là tất nhiên, vài ngày trước tiến cung, hắn còn dùng ngôn ngữ ‘gõ’ ta.” Nhạc Sở Nhân hừ hừ, đánh giá Phong Triệu Thiên đã biết chuyện Phong Duyên Nghị ở trong tay nàng.
Phong Duyên Thương thần sắc không thay đổi, Diêm Tô hỏi: “Vì sao?”
Nhạc Sở Nhân nhìn nàng nháy mắt mấy cái, “Bởi vì ta làm một chuyện chỉ sợ sẽ bị chém đầu.”
Sắc mặt Diêm Tô căng thẳng, “Ngươi lại dùng cổ khống chế ai?” Người đầu tiên nàng nghĩ đến chính là hoàng hậu, còn có Mẫn phi.
“Ta thực thích đem người làm đồ chơi sao? Ngươi suy nghĩ nhiều. Chuyện này ngươi vẫn là không biết thì tốt hơn, bằng không sẽ liên luỵ Ngũ Ca.” Hiện tại hắn đang cố gắng khiêm tốn a.
Thần sắc Diêm Tô phức tạp, trong đầu suy đoán đủ loại.
Phong Duyên Thương cầm tay Nhạc Sở Nhân, mười ngón đan nhau, thập phần phù hợp.
“Đừng lo, giao cho ta, việc nàng làm coi như hết thảy cũng chưa phát sinh.” Hắn ôn thanh nói, thanh âm có tác dụng trấn an lòng người.
“Ta không lo lắng, chỉ là…” Chỉ là nhớ tới Phong Triệu Thiên yêu thích Phong Duyên Nghị như vậy, nàng liền cảm thấy Phong Duyên Thương thực đáng thương, như vậy nàng sẽ nhịn không được muốn làm thịt Phong Duyên Nghị lấy máu, trong lòng khó chịu.
“Chỉ là cái gì?” Cúi mắt nhìn nàng, môi mỏng của Phong Duyên Thương lộ vẻ ôn nhu cười hỏi.
“Sợ ngươi đau lòng.” Nhìn hắn một cái, trong mắt Nhạc Sở Nhân tràn đầy thương tiếc.
“Làm gì nhìn ta như vậy?” Nhìn ánh mắt của nàng, Phong Duyên Thương nhấc tay sờ sờ mặt của nàng, đối diện, Diêm Tô xoay qua nhìn nơi khác.
“Nhìn ngươi cũng không được? Nhìn đẹp như vậy, ta thích a.” Mặt mày loan loan, bộ dáng của nàng một bộ sắc mị mị.
Phong Duyên Thương buồn cười, “Tuỳ ý nhìn, không cần tiền.”
“Thực tiện nghi.” Bĩu môi, cũng là má lúm đồng tiền.
Phong Duyên Thương thấp giọng cười, hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt kia trong lúc đó phiếm ra mật ý đủ để sát thương sinh vật trong phạm vi mười thước.
Hai người đối diện làm như trong suốt, Đinh Đương là thật muốn nhìn thấy biến hoá của hai người bọn họ, làm nô tỳ tuy là cao hứng nhưng giờ khắc này nàng lại cảm thấy như đứng đống lửa như ngồi đống than, thật sự là làm cho người ta chịu không nổi.
Diêm Tô lại cảm thấy hai người bọn họ nếu tốt như vậy vì sao còn có thể bảo trì thanh thanh không công? Mặc dù Nhạc Sở Nhân nói nguyên nhân phức tạp, nhưng nàng lại cảm thấy đại bộ phận có thể là bởi vì độc trong cơ thể Phong Duyên Thương. Dù sao chiếm cứ ở trong thân thể hơn hai mươi năm, nhất định là làm hại thân thể. Nếu thật sự là đối với cái kia tạo thành ảnh hưởng, cũng không biết bằng y thuật của Nhạc Sở Nhân có thể chữa khỏi hay không. Có thể chữa trị khỏi tất nhiên tốt, còn nếu không, nửa đời sau sẽ ra sao?
Edit: Baby Trùm
Gần canh hai, rốt cục đã trở lại hoàng thành. Cấm quân giữ cổng thành biết đội ngũ chữa bệnh từ thiện trở về, cửa thành Nam tới thủy tới chung không có đóng lại.
Đều tự hồi phủ, Thất vương phủ đèn đuốc sáng trưng, tuy là đêm lạnh như băng nhưng đối với Nhạc Sở Nhân mà nói nơi này lại dị thường ấm áp, nơi này là nhà của nàng.
Sau khi trở về, trước dùng bữa tối, Thích Kiến sớm tới nhà ăn chờ, đợi đến hai người dùng cơm xong, Thích Kiến bẩm báo tình huống của Phong Duyên Nghị mấy ngày nay.
“Vì hiệu quả của thuốc, điện hạ thực im lặng. Tối hôm qua có người không có mắt ban đêm xông vào vương phủ, bất quá cũng đã bị thương rời đi.” Khắp nơi trong phủ đều có cạm bẫy quỷ dị, tiến vào sẽ rất khó đi ra. Tối hôm qua người nọ bị thương còn có thể rời đi, có thể thấy được công lực không phải bình thường.
Nhạc Sở Nhân nhíu mày, sau đó nhìn về phía Phong Duyên Thương, thần sắc hắn chưa biến, tựa hồ cũng không lo lắng, nhưng tại sao có một loại tự tin này?
“Hộ vệ không bắt được hắn?” Nửa đêm đột nhập vương phủ? Nhạc Sở Nhân cảm thấy thực có thể là Phong Triệu Thiên, hắn muốn cứu Phong Duyên Nghị?
Thích Kiến lắc đầu, “Hộ vệ trong phủ đều theo đội ngũ chữa bệnh từ thiện rời khỏi hoàng thành, tối hôm qua cùng người nọ so chiêu là nha hoàn cùng gã sai vặt trong phủ, công lực không bằng, để cho hắn chạy thoát.”
“Không sao, lần đầu tiên không cẩn thận, không dám tuỳ ý lại đến lần thứ hai.” Động tác thản nhiên uống trà, Phong Duyên Thương thản nhiên nói.
“Ngươi thật rộng rãi, tùy ý xông vào địa bàn của chúng ta, thật sự không đem ta để vào mắt.” Phong Triệu Thiên là biết nàng sẽ có cái gọi là đường ngang ngõ tắt, còn phái người đến, rõ ràng chính là không đem nàng để vào mắt, khinh người quá đáng.
“Chính là đem nàng để vào mắt mới chỉ phái một người đến.” Nếu thực không để vào mắt, vượt qua hai người cũng không ở trong phủ, vậy trực tiếp quang minh chính đại tiến vào mang người đi.
Nhạc Sở Nhân không vui, tóm lại nàng cảm thấy bị khi dễ trên đầu nàng, có lẽ cũng là bởi vì đối với Phong Triệu Thiên có thành kiến, cho nên hết thảy nhằm vào Phong Duyên Thương nàng đều xem không vừa mắt.
“Đừng tức giận, đi xem thái tử điện hạ, lâu rồi không thấy, bổn vương tựa hồ đã quên mất hắn.” Ôn thành nói xong, nghe qua lại có chút lãnh ý.
“Tốt, hắn trừ bỏ ăn chính là ngủ, chỉ sợ đã muốn béo đến không có hình dáng người.” Đứng lên, Đinh Đương một bên đem áo choàng hồ cừu phủ lên, thân mình thon dài gói ở bên trong, đứng ở bên người Phong Duyên Thương, thoạt nhìn thật nhỏ nhắn yêu kiều.
Một hàng bốn người đi ra đại sảnh, thừa dịp đèn đuốc sâu kín, hướng tới chỗ ở Thích Kiến đi đến.
Thích Kiến ở một góc nhiều động vật, trong tiểu viện không có một chút tuyết, các loại dược liệu động vật không sợ trời đông giá rét đều ở trong sân.
Đi vào sân, sau đó hướng tới một phòng ở sâu bên trong nhất đi đến, trong phòng sáng ánh nến, trên cửa sổ còn mơ hồ thấy bóng dáng người.
Thích Kiến trước một bước đi tới cửa, mở khoá cửa ra, đẩy ra, người đang ngồi trên giường ở trong phòng tiến vào tầm mắt.
Phong Duyên Nghị mặc trường bào màu đen của Thích Kiến, ngồi ở trên giường quả thật thực im lặng. Béo rất nhiều, cũng trắng rất nhiều.
Cửa mở rộng, hắn quay đầu nhìn qua, “Lão Thất.” tuy là uống thuốc rồi nhưng thần trí lại vẫn là bình thường.
“Thái tử điện hạ.” Phong Duyên Thương mặt mày ôn hòa, tao nhã tiêu sái đi vào giữa phòng, áo choàng màu đen, cả người hắn thoạt nhìn có một loại áp lực khác.
“Lão Thất đem bản điện nhốt ở trong này, không biết khi nào động thủ a?” Hắn im lặng châm chọc, thoạt nhìn có vài phần quái dị.
“Điện hạ sao lại nói vậy? Có người muốn hại điện hạ, làm huynh đệ của điện hạ, tất nhiên là phải toàn lực bảo hộ điện hạ.” Ngồi xuống trên ghế đối diện giường, Phong Duyên Thương tươi cười như trước, giữa mắt phượng lại là một mảnh lạnh bạc.
Phong Duyên Nghị hừ hừ, “Không giết bản điện ngươi như thế nào cam tâm? Chính là ngươi chờ đợi ngày này đã thật lâu, thế nào, hiện tại có phải hay không rất có cảm giác thành tựu? Chỉ hận lúc trước, bản điện tâm mềm, nhìn người đã bước nửa bước vào âm tào địa phủ nên thả cho ngươi một con ngựa. Hiện nay tiểu nhân đắc thế quân tử nguy, bản điện sai một bước thua toàn bộ.” Nhìn ra được Phong Duyên Nghị là thực phẫn nộ, nhưng tiếc là lại vô lực tức giận, lời nói nói ra vẫn bình thản như vậy. Nếu dựa theo tính tình ở dĩ vãng của hắn, chỉ sợ đã sớm nhảy dựng lên chỉ vào mũi Phong Duyên Thương mắng to.
Phong Duyên Thương bất vi sở động, trên mặt ngược lại cười càng sáng lạn, “Điện hạ sao thật tự tin. Kỳ thật điện hạ cũng biết, bổn vương chưa bao giờ đem điện hạ để vào mắt.” Ngữ khí nhẹ nhàng, lại có thể dễ dàng chọc giận người khác.
Phong Duyên Nghị trừng mắt nhìn Phong Duyên Thương, có giận cũng là không thể phát.
“Phong Duyên Thương, ngươi thắng.” Sau một lúc lâu, Phong Duyên Nghị phun ra hai chữ này, ngực phập phồng kịch liệt, lửa giận công tâm.
“Điện hạ quá khen, luận về âm độc xấu xa, bổn vương sao có thể sánh bằng điện hạ cùng hoàng hậu nương nương? Bất quá đáng tiếc là điện hạ lúc này làm tù nhân của bổn vương, mà hoàng hậu nương nương đang ở lãnh cung đã thành điên phụ.” Mắt phượng nheo lại, Nhạc Sở Nhân cảm thấy thời điểm Phong Duyên Thương nói lời này nhất định cực hận, gân xanh trên thái dương hắn đều nổi lên.
Phong Duyên Nghị cũng không nháy mắt trừng hắn, huyệt thái dương giật kịch liệt, cắn chặt khớp hàm, chính là tức giận đến cái gì cũng nói không nên lời.
Hai người liền như vậy nhìn nhau hồi lâu, Nhạc Sở Nhân cùng Thích Kiến đều cảm thấy trong phòng có lửa nóng thiêu đốt. Phong Duyên Thương bị ức hiếp lâu như vậy, Phong Duyên Nghị cũng đem hắn trở thành cái gai trong mắt đùa giỡn hai mươi mấy năm, nay thời thế đảo ngược, Phong Duyên Thương giải hận, Phong Duyên Nghị lại là cực hận.
“Thích Kiến, nhớ chiêu đãi thái tử điện hạ, Thất vương phủ tuy là không bằng thái tử phủ nhưng thứ tốt lại rất hiếm có.” Đứng lên, Phong Duyên Nghị cười đến rợn người.
Thích Kiến cúi đầu, “Vâng.”
“Đi.” Xoay người nhanh chóng rời đi, Nhạc Sở Nhân cho tới bây giờ chưa thấy qua thời điểm sắc mặt Phong Duyên Thương đen như vậy.
Theo đi ra ngoài, Nhạc Sở Nhân vài bước đuổi theo hắn, quay đầu nhìn hắn một cái, sau đó thở dài: “Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ vui vẻ cười to.”
Phong Duyên Thương buộc chặt cằm một chút, quay đầu nhìn nàng, ôn thanh đáp, “Ta đang vui vẻ a.”
“Vui vẻ đến gân xanh đều nổi?” Nhạc Sở Nhân nhíu mày, tư duy của Phong Duyên Thương cùng nàng hoàn toàn bất đồng.
“Nàng có thể cho rằng chúng nó là đang khua chiêng gõ trống.” Cười khẽ, hắn còn rất hài hước.
“Tuyệt không buồn cười.” Bĩu môi ghét bỏ, Nhạc Sở Nhân liếc hắn một cái không che giấu biểu tình.
“Nàng như vậy đẹp lắm.” Dừng lại xoay người, Phong Duyên Thương vươn hai tay ôm nàng vào ngực, trong nhiệt độ rét lạnh, như vậy sẽ không lạnh.
Ôm thắt lưng của hắn, Nhạc Sở Nhân cũng ôm hắn, tuy rằng hắn thoạt nhìn thực gầy nhưng là khi ôm lại có thể cảm giác được hắn thực tinh tráng, sau khi giải độc cho hắn, thân thể hắn càng ngày càng tốt.
Mặt chôn bên gáy nàng, hô hấp trong lúc đó đều hương thơm độc đáo trên người nàng, Phong Duyên Thương nhắm mắt lại, giữa ánh mắt dần dần bình thản.
“Ta không thể giết hắn, thanh danh giết hại huynh đệ ta không đảm đương nổi, tuy là ta rất muốn giết hắn.” Hồi lâu, hắn nói, hơi thở phả ra làm Nhạc Sở Nhân có chút ngứa.
Dựa vào bờ vai của hắn, Nhạc Sở Nhân nhìn bầu trời đêm nháy mắt, “Ta biết, ngươi chỉ để ý tra tấn hắn đi, đến giải hận mới thôi.” Nàng không quan tâm chết sống của Phong Duyên Nghị, nàng để ý chính là Phong Triệu Thiên. Hắn biết Phong Duyên Nghị ở chỗ này, Phong Duyên Thương còn không đem hắn giao ra, cũng không biết hắn sẽ làm như thế nào.
“Ta không hận, so với việc đem bọn họ dẫm nát dưới chân, ta càng thích nhìn bọn họ đối với ta nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không thể không biểu diễn khuôn mặt tươi cười nịnh hót hơn.” Hắn khinh đạm nói xong, đây có thể xem là một loại ác độc thú vị.
Nhạc Sở Nhân không lên tiếng, có lẽ vì hắn bị áp bách đã lâu, tham sống sợ chết lâu lắm, cho nên mới trở nên như vậy. Bất quá cũng không có gì không ổn, hắn hết thảy độc ác thú vị không bình thường, thậm chí là biến thái, ở trong mắt nàng đều là bình thường.
Hết chương 70.