Edit: kurinan
Beta: Liv Moore
Thương Ngôn gọi người mang thức ăn tới.
Tạ Uẩn Ninh chỉ vào vị trí bên cạnh Thương Ngôn, ý bảo cô ngồi xuống. Lê Lạc không khách khí nữa, cười tủm tỉm ngồi xuống: “Làm phiền anh rồi.”
“Không sao, tôi cũng vừa ăn.” Tạ Uẩn Ninh mở miệng giải thích qua loa một câu.
A, Lê Lạc nhếch mép. Không biết Tạ Uẩn Ninh nói những lời này là có ý nói cô tới đúng lúc hay ngụ ý bảo cô không cần để bụng?
Một quyển thực đơn được đưa tới, Thương Ngôn nói với cô: “Cứ gọi món mà cô muốn ăn.”
Lê Lạc lắc đầu, thành thật trả lời: “Tôi quả thực không muốn dùng thêm nữa, chỉ nhàm chán đến đây tìm chút thức ăn.”
“Một cô gái bình thường buổi tối đến đây tìm một chút thức ăn cái gì? Căn bản là cô rất đói bụng.” Thương Ngôn nói, song cũng không làm khó cô nữa, Thương Ngôn trực tiếp thêm vào phần ăn của cô đĩa cua xào, đĩa lòng và đĩa đầy tôm, sủi hải cảo hấp.
“Cảm ơn cảm ơn…” Lê Lạc không ngừng nói lời cảm ơn, đột nhiên nghĩ đến bản thân cũng mới đến còn ăn uống miễn phí như vậy hình như có chút không thích hợp, không ngoại trừ bữa ăn này, người tính tiền vẫn là Tạ Uẩn Ninh. Ách, Lê Lạc nhếch khóe miệng một chút, quay đầu nói một chút với Thương Ngôn,: “Hẹn gặp không bằng vô tình gặp được, hôm nay chúng ta mời Tạ giáo sư… Coi như chúng ta làm tiệc tạ ơn được không?”
Giọng điệu Lê Lạc nghiêm chỉnh từng trải, không đợi cô nói xong rất khó đoán được cô sẽ nói cái gì.
Mời khách mà còn muốn tìm một người chịu thay. Việc này không gì sánh được học trò có học đề nghị, Thương Ngôn cười bằng lòng: “Được chứ, không thành vấn đề!”
“Không ngờ Lê Lạc cô vẫn luôn sống ở nước ngoài, nhưng rất hiểu văn hóa trong nước.” Thương Ngôn nói một câu còn nở nụ cười. Sau đó giống như một đứa bé chơi xấu, giải thích với Tạ Uẩn Ninh, “Cậu, vậy tối nay cháu và Lê Lạc phải kính cậu một lúc rồi.”
Tạ Uẩn Ninh không nói chuyện, nhìn một chút hai đĩa tôm hấp sủi cảo trên bàn, nói ra hai chữ: “Tùy đi.”
Lần đầu tiên mọi người đi ăn với nhau, may là cùng chuyên ngành, cho nên cũng không thiếu đề tài. Tạ Uẩn Ninh ngồi vào chỗ đối diện, Lê Lạc giới thiệu cô gần đây nghiên cứu tính chất tế bào kháng thể T gặp phải vấn đề không biết làm thế nào, bộ dáng học sinh giỏi mười phần. Nhưng mà người cùng cô thảo luận toàn là Thương Ngôn.
Tính chuyên nghiệp của Thương Ngôn rất tốt, nhìn vấn đề lại có cách giải thích độc đáo, xứng đáng làm nghiên cứu sinh tài năng hệ cao thành phố Lan.
Không thể không nói rằng lần này vào nhóm của Tạ Uẩn Ninh, thực lực Thương Ngôn so với cô lại càng mạnh hơn. Lê Lạc gắp một miếng tôm sủi cảo chấm bát dấm chua mà chủ quán mang lên, chỉ cảm thấy vị đơn thuần thơm ngon trong miệng. Cô ca ngợi một câu, vô tình chạm mắt Tạ Uẩn Ninh, cúi đầu.
Chậm rãi từ từ, lại ăn một miếng.
Điện thoại của Thương Ngôn vang lên, bạn gái gọi điện đến. Ngay cả người thân cũng không giống nhau, Thương Ngôn cầm điện thoại di động, rướn người về hướng Tạ Uẩn Ninh nói: “Cậu, cháu rốt cuộc cũng hiểu vì sao mà cậu không muốn yêu.”
Tạ Uẩn Ninh thoáng cười hà.
Sau đó Thương Ngôn rời đi sớm hơn, bởi vì phải cho bạn gái nhỏ của mình đi ăn khuya. Lê Lạc ao ước nhìn Thương Ngôn rời khỏi, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: Đã mời Tạ giáo sư xong đâu? Hai người đã mời nhau xong đâu?
…
Lê Lạc lấy hóa đơn, Đôi chân dài của Tạ Uẩn Ninh đã đứng ở bên ngoài, áo sơ mi trắng quần đen, diện mạo trông thật hấp dẫn. Thành thật mà nói Tạ Uẩn Ninh tỏ ra vừa lạnh lùng vừa nghiêm nghị lại không mất đi khuôn mặt dễ nhìn, đàn ông như vậy không phải hấp dẫn rất nhiều phụ nữ yêu mến hay sao?
Không hẳn là không có bạn gái a.
Lê Lạc đi tới chỗ Tạ Uẩn Ninh, Tạ Uẩn Ninh mở miệng nói với cô: “Em vừa nói tính chất tế bào kháng nguyên T có vấn đề khác thường, trong tuần lễ này viết một phần báo cáo nộp cho tôi.”
Bỗng nhiên kinh ngạc, Lê Lạc mạnh mẽ gật đầu: “Được”
Tạ Uẩn Ninh quay đầu đi. Thật sự anh bắt chẹt rất nương tay, ăn thịt người miệng ngắn. Không nói thêm nữa, Tạ Uẩn Ninh đi đến một chiếc xe cách đó không xa, một chiếc xe việt dã màu đen
Lê Lạc đứng tại chỗ, nhìn thiếu chút nữa sửng sốt… lại đổi xe? Một ngày phụ nữ đổi hai bộ quần áo là rất nhiều, một ngày đàn ông đổi hai chiếc xe, thật hiếm a.
Tạ Uẩn Ninh mở cửa xe, rời đi, trước khi đi lại lần nữa xẹt qua Lê Lạc bên này. Lê Lạc nhấc tay nói lời từ biệt, cười dài.
—Tạ giáo sư, gặp lại sau.
Hai giờ sáng, Lê Lạc nằm ôm máy vi tính ở ban công đung đưa trên chiếc võng. Cô suy nghĩ rất nhiều về biện pháp, làm sao để cho bản thân mỗi đêm đều năng đi ngủ sớm, nhưng mà hiệu quả không được tốt lắm. Mãi sau mới chậm rãi cuộn trong tấm thảm lông rồi ngủ.
Ngày thứ hai, Lê Lạc như cũ 6h15′ dậy, làm một phần thức ăn ngon miệng. Hôm nay là bữa sáng thuần túy kiểu Trung Quốc, cháo khoai lang gạo kê + cần tây xào hoa bách hợp + trứng tráng đường, công thêm một quả quýt bị cắt ra. Chụp ảnh, Lê Lạc chia sẻ ảnh tới vòng bạn bè trong tài khoản một lần.
Tại sao lại phải chia sẻ ảnh với bạn bè một lần, bởi vì cô thích chia sẻ a.
Ảnh của Lê Lạc rất nhanh được xem, đây là kết quả tổ chức của cô. Một bên đang xem lướt qua tin tức điểm nóng, một bên vừa tra xét bình luận rồi nhắn lại, sau đó như trước vào khu vực tìm kiếm, đưa vào một từ “Lâm”. Mỗi ngày cô đều vào nick của “Lâm Lâm Lâm Lâm đại tỷ” nhìn trang chính một cái, kiên trì không ngừng.
Giới thiệu vắn tắt trên nick “Lâm Lâm Lâm đại tỷ”: Lâm Hi Âm, tốt nghiệp từ trường đại học Chicago, Phó tổng giám đốc tập đoàn Lâm Thị, người sáng lập, đại sứ từ thiện giữ gìn lợi ích chung… Rất nhiều danh hiệu.
Đêm qua, Lâm ** cập nhật một tin mới, là một tấm hình.
Gian phòng kiểu Nhật trang nhã lịch sự, ưu nhã cao quý chính là người phụ nữ đang cúi đầu diễn tấu một bản nhạc bằng đàn vi-ô-lông.
Không viết gì. Phía dưới ảnh chụp kéo lên người ái mộ nhắn lại, gọi thẳng “Nữ thần” và “Ngược với tự nhiên”.
Lê Lạc cầm ly nước, chậm rãi uống một ngụm nước, sau đó nhạt nhẽo tắt máy tính đi. Không thể không nói, từ ảnh chụp thực sự một điểm cũng nhìn không ra tuổi Lâm đại tiểu thư, bất quá cô thật muốn đoán coi năm nay Lâm đại tiểu thư phải là bao nhiêu tuổi? Lê Lạc đi tới ban công, nhìn bình minh, bên ngoài phía chân trời hào quang dần hiện ra, chiếu sáng toàn bộ thành phố.
Thực sự rất chờ mong, cô và Lâm Hi Âm gặp mặt lần thứ hai.
Mỗi buổi sáng, Lê Lạc đều ngẩn người ở thư viện thành phố Lan viết báo cáo về tính chất miễn dịch đặc biệt của tế bào kháng nguyên T.
Trong thư viện có một quán cà phê, Lê Lạc viết xong nội dung chính liền đi ra mua một ly cà phê, xếp hàng phía sau ba nữ sinh.
Cả 3 nữ sinh đều là học sinh thành phố Lan, trong lúc đó một nữ sinh đang vui đùa nói:
“Nói cho các cậu biết một việc, ngày hôm qua lúc tớ ở trường nhìn thấy Thương Ngôn nhà tớ đó …”
“Nhớ kỹ, nam thần nhà các cậu đã có bạn gái rồi.”
“Hắc hắc hắc, tớ có thể chờ nam thần và bạn gái của anh ý chia tay.”
“Ha ha, tớ thấy thật buồn cười, Thương Ngôn hòa giải với Lâm Giai Khởi, chẳng những xứng vai xứng vế, mà họ còn là thanh mai trúc mã a.”
Nữ sinh nói thích Thương Ngôn xem chừng rất thích, quay đầu lại nói: “Lẽ nào thật sự tớ một chút cơ hội cũng không có sao?”
Người bạn thân kia không dám nhìn thẳng vào, nói ra một chủ ý:
“Những tiểu thuyết trên TV nói những học trưởng kia đều thích những nữ sinh ngu ngốc hay sao. Nếu không ngày mai cậu bắt đầu kiên trì không ngừng xuất hiện trước mặt Thương Ngôn giả vờ té ngã trước mắt anh ấy hoặc là tự rót mấy cốc nước cho anh ý. Nói không chừng thì Thương Ngôn có khi còn thấy được cậu đơn thuần không làm bộ. Sau đó cậu làm việc nghĩa không được phép chùn bước khiến anh ấy thích cậu, để anh ấy vứt bỏ cô gái xứng vai xứng vế kia?”
Đáng ghét! Nữ sinh thích Thương Ngôn đỏ mặt vội quay đầu. Lê Lạc suýt bật cười.
Đến lượt cô, Lê Lạc nhìn thấy hôm nay bán chạy, nói với một học sinh nam làm thuê: “Một ly Latte, sữa nóng thêm đường.”
Buổi chiều Lê Lạc đi tới viện tế bào sinh hóa, tiện đường mang theo 9 ly cà phê. Trong tổ của Tạ Uẩn Ninh có 7 người, hơn nữa cô và Thương Ngôn thêm vào nữa là 9. Quán cà phê thư viện thành phố Lan không ngờ còn có chút danh tiếng, cô chuẩn bị 9 ly cà phê, không tính là tất cả, nhưng đối với một nữ sinh mà nói là hiểu lễ độ.
Tổ viên của Tạ Uẩn Ninh, đều là đàn ông. Hơn nữa Thương Ngôn cũng là nam, chỉ có cô là con gái. Không biết những nghiên cứu viên nam
này có phải đã bị Tạ Uẩn Ninh ảnh hưởng, quần áo đều vô cùng tinh tế và sạch sẽ, mặc kệ béo gầy ra sao hết thảy đều áo sơ-mi phối hợp với quần tây.
Thống nhất một loại quần áo, khiến Lê Lạc rất khó nhớ kỹ từng người, mặc dù bọn họ mỗi người một vẻ.
Xế chiều hôm nay có một hội nghị thí nghiệm, mọi người đến rất đông đủ. Cô và Thương Ngôn đều là bang thính (người tham gia hội nghị nhưng không được phát biểu đó), mọi người nhận lấy cà phê của cô, đều nói cảm ơn với cô. Có người không hề khách khí, nói đùa một câu
“Rốt cục cũng cảm nhận được chỗ tốt khi nữ thực tập sinh đến tổ chúng ta rồi.”
“Chu Bắc, không nên hù dọa con gái được chứ?” Nghiên cứu viên kia bị ngắt lời, dừng lại hỏi, “Em gái à, em chưa có bạn trai sao? Cần anh đây giúp một tay giới thiệu cho không, cần anh giới thiệu cho loại nào?”
Sự thực chứng minh, làm ngành nghiên cứu, không nhất định phải là một người đứng đắn. Còn lại một ly cà phê phía sau, Lê Lạc đặt nó ở vị trí đầu tiên, vị tí của Tạ Uẩn Ninh.
Nội dung kế tiếp của hội nghị thí nghiệm, vẫn rất đứng đắn.
Lê Lạc và Thương Ngôn có thể ngồi trong phòng hội nghị với tư cách là dự thính(nhưng người đến nghe thuyết trình), đều đã ký hợp đồng bảo mật. Hội nghị tiến hành được hơn một nửa, Tạ Uẩn Ninh rốt cục cũng cầm lấy ly cà phê trước mặt, ngón tay thon dài sạch sẽ cầm phía trên của ly cà phê nhấc lên, còn uống một ngụm.
Sau đó hơi nhíu mày, đặt xuống. Ghét bỏ, không chút lưu tình nào.
Hội nghị kết thúc, Lê Lạc chủ động thu dọn bàn và cà phê còn lại. Nhưng mà Tạ Uẩn Ninh mang chén cà phê của anh đi. Lê Lạc đem toàn bộ chén cà phê uống xong vứt và trong thùng rác, đứng ở phòng giải khát nhớ tới quán cà phê ở thư viện mà vị nữ sinh kia nói tới.
Chỉ tiếc có đôi khi kết quả tốt, căn bản là đã luyện tập, không cầu liền tới.
Lê Lạc nhếch khóe miệng, rửa sạch tay. Ngẩng đầu liền nhìn thấy Tạ Uẩn Ninh đi đến, tay cầm chén cà phê, rõ ràng còn nhiều cà phê nhưng lại ném đi.
Đụng mặt như vậy có chút xấu hổ. Ánh mắt Tạ Uẩn Ninh nhìn khóe miệng của cô ngừng một lúc, hỏi: “Cười ngây ngô cái gì?”
Cười ngây ngô?
Cô rõ ràng là vừa cười nhạt.
Lê Lạc đem mọi chuyện nghe được ở quán cà phê ra kể, nhất định là cách theo đuổi nam thần mỗi ngày tự đem đến trước mặt nam thần một ly cà phê có thể không giành được sự ưu ái của nam thần sao…, sau khi nói xong, cô tự bào chữa bịa ra một câu, “… Tôi cảm thấy có chút buồn cười, liền cười.”
Có lẽ là cô không biểu đạt tốt được, Tạ Uẩn Ninh híp mắt một cái, ngoài ý muốn nhìn thần sắc của cô nhiều hơn một phần.
Ách ách ách, Lê Lạc phản ứng kịp, điều cô vừa nói có phần như là đang đùa giỡn Tạ Uẩn Ninh? Thật là muốn chết vì hiểu lầm! Lê Lạc đang vội giải thích, Tạ Uẩn Ninh đã u ám cười nhạt đáp lại bằng cách thức “đùa giỡn” của cô: “Nếu như cô dám, cho phép thử một lần.”
Lê Lạc: “Tạ giáo sư, em đùa thôi.”
Tạ Uẩn Ninh thay đổi lại thần sắc: “Lần sau không nên nghe cái loại đùa giỡn của trai gái nữa, dùng ở độ tuổi của chúng ta không thích hợp.”
Trong lời nói của Tạ Uẩn Ninh, bề ngoài giống như đã tạm thời tha thứ cho cô lần này. Lê Lạc vội gật đầu, ngoan ngoãn đáp: “Em đã biết.”
Tạ Uẩn Ninh: “Ừ.”
Sau đó, Tạ Uẩn Ninh trực tiếp ở trước mặt cô ném ly cà phê cô mua đi, lý do là: “Quá ngọt.”
–Ta là dãy phân cách dễ thương–
Tạ Uẩn Ninh nói bọn cô thực tập trong thời gian một tuần lễ, ý là cô còn phải thông qua kiểm tra đánh giá của cá nhân anh. Lê Lạc nhìn ly cà phê, rõ ràng ly cà phê không cho cô thêm điểm nào.
Lê Lạc và Thương Ngôn đi đến phòng thí nghiệm một chuyến.
Viện nghiên cứu khoa học sinh hóa, nhiều nhất dĩ nhiên là phòng thí nghiệm rồi. Ví dụ như một mình Tạ Uẩn Ninh có phòng thí nghiệm chuyên dụng chẳng hạn. Mặt khác trong viện còn sở hữu phòng thí nghiệm cao cấp đi vào phải quét thẻ hoặc dấu vân tay riêng. Hai người Lê Lạc và Thương Ngôn đến khi có quyền hạn chỉ có thể ra vào ở một phòng thí nghiệm chính. Nhưng mà, rõ ràng cơ sở chính của viện nghiên cứu thí nghiệm sinh hóa, bố trí bên trong cũng thuộc hạng ngang hàng quốc tế, ví dụ như trước mắt cô đây là máy laser tổng hợp tiêu kính hiển vi, là loại máy tân tiến nhất để phân tích phân tử tế bào sinh vật học.
Kính quang lọc thế giới, là một thứ rất nhỏ mà lại kỳ diệu nhất thế giới.
Tạ Uẩn Ninh giao nhiệm vụ liền rời đi. Thương Ngôn đứng ở bên cạnh cô, dựa vào bàn thí nghiệm lên tiếng nói: “Ba mẹ tôi vẫn không thích tôi đi chuyến này, họ cảm thấy cậu chuyên nghiên cứu như vậy quá cực khổ…”
Lê Lạc hạ mí mắt.
Thương Ngôn xác nhận nét mặt của cô, tỏ vẻ thần sắc không hiểu.
Lê Lạc lắc đầu, không có gì. Nhưng mà Tạ Uẩn Ninh khổ cực sao? Thật không có nhìn ra. Tạ Uẩn Ninh anh ta vừa mới là người đầu tiên rời khỏi. “Ba mẹ anh…như thế nào?” Lê Lạc hỏi, giọng điệu tùy ý.
“Cái gì, ba mẹ tôi sao?” Thương Ngôn sửa sang lại máy móc trong tay, suy nghĩ một chút rồi trả lời, “Cũng tốt, cứ như vậy trở thành… đôi vợ chồng già.”
Lê Lạc và Thương Ngôn cùng ra khỏi phòng thí nghiệm. Lúc ra cửa chính thì gặp nhau. Thật ra không thể nói là gặp nhau, chủ yếu là vì viện nghiên cứu khoa học chỉ có một đường ra. Buổi chiều Thương Ngôn đi xe tới đây, đẩy chiếc xe đạp đi bên cạnh cô.
Có lẽ là xuất phát từ “có qua có lại mới toại lòng nhau”, Thương Ngôn cũng hỏi về ba mẹ cô. Lê Lạc không giấu diếm gì, trả lời:”Tôi là cô nhi.”
“……Thật xin lỗi.” Thương Ngôn xin lỗi.
Mỗi tiếng nói, hành động của người này đều thể hiện anh được gia giáo tốt. Lê Lạc ừ một tiếng:”Tôi có ba mẹ nuôi.”
Thương Ngôn thở dài nhẹ nhõm.
Lê Lạc mím môi.
“Đúng rồi, tối hôm qua tốn bao nhiêu tiền? Tôi đưa tiền trả cô.” Cuối cùng Thương Ngôn cũng nhớ đến ở tiệc tạ ơn hôm qua anh không trả tiền, xin lỗi với cô:”Xấu hổ quá, hôm qua tôi quên mất.”
“Không sao.” Lê Lạc nói, sau đó cô nói ra một số tiền:”Anh đưa tôi một nửa là được rồi.”
Bây giờ thật sự mang rất ít tiền mặt, Thương Ngôn dừng xe lại, chuyển tiền đến tài khoản của Lê Lạc. Lê Lạc click lấy tiền, nắm lấy di động ngẩng đầu, nhìn taxi dừng lại ở phía trước, một cô gái đi xuống. Cô gái mặc một bộ váy liền áo kẻ ô vuông màu hồng, vóc dáng không cao nhưng khuôn mặt lại xinh đẹp, giống như một bông hoa hồng nhỏ.
Đi thẳng ra chỗ Thương Ngôn.
Lê Lạc đứng bất động. Đột nhiên nhớ tới không ít người đánh giá Lâm Hi Âm. Một đời người thành công của Lâm Hi Âm được rất nhiều người thèm muốn. Ví dụ như xuất thân tốt, gả cho người tốt, năng lực tốt….À còn có một cô con gái rất xinh đẹp, dễ thương.
Tên của cô con gái cũng rất hay:”Ngày cưới như mộng, tươi đẹp khó quên.” – Gia Khởi.
Lúc này, Lâm Gia Khởi đã đứng trước mặt cô, ra hiệu bảo Thương Ngôn giải thích hoặc giới thiệu cô. Lê Lạc khẽ mỉm cười, sau đó chủ động chào hỏi:”Xin chào!”