Đến sáng thứ Hai, đồng hồ sinh học của Tiêu Chiến liền tự động phát huy tác dụng, cho dù đêm qua hồ nháo đến tận khuya, thân thể mỏi mệt, nhưng đến sáng sớm Tiêu Chiến liền tỉnh dậy.
Vương Nhất Bác cũng phải đi học.
Tiêu Chiến mới vừa tỉnh không bao lâu, chuông báo thức của Vương Nhất Bác cũng reo.
Anh đánh răng xong, thò đầu lại gần nhìn thoáng qua, không thấy động tĩnh liền vươn tay thò vào trong chăn nhéo má sữa Vương Nhất Bác.
Kết quả lại bị Vương Nhất Bác kéo ngược vào chăn náo loạn thêm một lúc lâu.
Tiêu Chiến lại thay áo sơ mi quần tây chỉnh tề của mình, đem áo bỏ vào quần cẩn thận.
Tiêu Chiến rất gầy, Vương Nhất Bác còn phát hiện loáng thoáng phía sau lớp vải sơmi mỏng là vòng cong eo mảnh mê người của anh.
Tiêu Chiến cứ như vậy trần trụi ở dưới ánh mắt của Vương Nhất Bác.
- Vương Nhất Bác, em nhìn gì đấy?
Ánh mắt Vương Nhất Bác không thèm giấu diếm nhìn anh, Tiêu Chiến muốn giả lơ cũng khó, quay đầu lại trừng một phát không hề có lực sát thương.
Vương Nhất Bác vươn tay kéo Tiêu Chiến vào lòng, tay vòng đến sau thắt lưng anh, sờ lên phần cong eo tiếp giáp với đường mông hoàn mỹ, cười ngắm nghía từ dưới lên đến mắt của Tiêu Chiến, êm giọng nói:
- Tiêu tổng, anh đẹp như vậy, còn không cho tôi nhìn?
Tiêu Chiến lại nhịn không được nở nụ cười, tóm lấy hai bàn tay của cậu đang không ngừng quấy rối trên mông mình, bất đắc dĩ xin tha:
- Cho? Lại cho em nhìn, hai người chúng ta mấy giờ mới ra khỏi nhà được?
Bữa sáng rất đơn giản nhưng đầy đủ.
Bàn ăn bằng gỗ mộc mạc mà trang nhã.
Bên trên bày hai đĩa sứ màu xanh cổ vịt.
Đĩa trước mặt Vương Nhất Bác là hai miếng bánh mì nướng ăn kèm với trứng chiên và hotdog, bên cạnh một ly sữa bò ấm.
Tiêu Chiến cũng một đĩa tương tự và một ly cafe đen, uống vào một ngụm liền đắng nhíu mày.
Vương Nhất Bác ăn rất nhanh, nhét liên tiếp vài miếng vào miệng, nhai nhồm nhoàm, má căng lên như một con sóc chuột.
Tiêu Chiến chừng như vẫn chưa ngủ đủ giấc, không có chút tinh thần, cũng không muốn ăn bữa sáng.
Nhưng nhìn cậu ăn liền cảm thấy đồ ăn trở nên ngon miệng rất nhiều.
Tiêu Chiến chọc chọc mặt Vương Nhất Bác, cái má xẹp xuống lại phồng lên, mềm mại, trắng trẻo, chọc Tiêu Chiến không nhịn được mà cười rộ, cafe sóng sánh trong ly đổ ra một chút.
Vương Nhất Bác bị làm phiền, cau mày tóm lấy tay anh, thò mặt lại hôn anh một cái.
Cái hôn sớm ôn nhu không mang theo bất luận dục vọng nào.
Nụ hôn này, giúp cho ngày thứ Hai không mấy hứng khởi thêm phần dễ chịu.
Tiêu Chiến không nói ra nhưng kỳ thật tâm tình đã tốt lên, anh nhắm mắt lại, ngầm đồng ý dung túng cho Vương Nhất Bác không ngừng hôn chồng lên mấy cái liền.
Tâm tình tốt này vẫn bảo trì được tới giờ nghỉ trưa, anh còn cùng mấy đồng nghiệp hẹn ăn ở nhà hàng Nhật gần công ty.
Trước khi tan tầm 10 phút, mẹ Tiêu gọi điện thoại tới, nói rằng đã ở nhà hàng Hồ Nam gần công ty đặt chỗ, muốn anh đến cùng ăn cơm trưa.
Tiêu Chiến vẫn giữ tâm trạng vui vẻ đến chỗ mẹ hẹn, nhưng đến nơi liền cảm giác bị một luồng khí lạnh thổi nguội đi một nửa hứng khởi.
Bàn ăn đã ngồi sẵn ba người.
Ngoại trừ mẹ Tiêu ngồi ngoài cùng, còn có hai người hoàn toàn xa lạ với anh, cạnh cửa sổ là một cô gái trạc tuổi anh.
Trong đầu Tiêu Chiến lập tức “boong” một tiếng chuông cảnh báo, anh nhanh chóng minh bạch chuyện gì đang xảy ra.
Cũng may, anh giữ thể diện đã thành thói quen, tự động duy trì nụ cười trên môi.
Lâm Uyển Oánh nhìn thấy con trai tới, lập tức ra hiệu cho anh ngồi vào bên cạnh mình, cũng đối diện với cô gái trẻ kia.
Tiêu Chiến nhất nhất chào hỏi lễ độ.
Hai người kia là những người trước đây ở đối diện nhà anh- dì Tống và cô con gái vừa du học trở về nước.
Tiêu Chiến chủ động hỏi sở thích của mọi người, gọi phục vụ chọn món ăn, thức uống.
Sau đó an tĩnh ngồi nghe mẹ Tiêu giới thiệu về mình, ngẫu nhiên sẽ cười nói vài câu đáp lại lời trưởng bối.
Nhìn qua rất thoải mái, dễ chịu, thực tế tất cả đều dựa vào bản năng.
Ăn một bữa cơm, ngồi hơn một giờ, Tiêu Chiến mơ mơ màng màng.
Anh căn bản không nghiêm túc nghe ba người phụ nữ nói những gì, bản thân nói gì cũng không có ấn tượng.
Mãi đến khi xong bữa cơm, tiễn dì Tống về, thuận theo ý trưởng bối mà thêm WeChat của cô gái họ Tống kia xong rồi, Tiêu Chiến mới nhận ra cô gái kia tên họ đầy đủ là gì anh cũng không nhớ kỹ, đành vô pháp viết đại ba chữ “Tống tiểu thư”.
Ngày thứ Hai, rốt cuộc cũng vẫn quy về là không tốt đẹp gì.
Một trục trặc bất ngờ xảy ra với dự án mà Tiêu Chiến đang thực hiện, anh cần thương lượng lại hợp đồng với người phụ trách bên A.
Bọn họ cũng đã liên hệ với anh, Tiêu Chiến buộc phải đi một chuyến công tác.
Từ trưa đến chiều binh hoang mã loạn, chờ phản ứng lại thì đã thấy mình ngồi máy bay bay đến thành phố B.
Đáp máy bay, Tiêu Chiến trước tiên nhắn tin cho Vương Nhất Bác:
- Tiểu Bobo, mấy hôm tới chúng ta không thể gặp nhau được rồi.
Gửi tin đi rồi, anh lại nhìn chằm chằm màn hình nghĩ một hồi, sau đó lại chọn mấy icon /tủi thân/ /khóc thút thít/ gửi thêm một tin nữa.
Giây tiếp theo thông báo liền hiện tin nhắn của mẹ Tiêu.
Tiêu Chiến chột dạ, không tình nguyện bấm đọc.
Mẹ anh bảo anh ngày mai hẹn Tống tiểu thu ăn cơm.
Tiêu Chiến đọc tin, suýt nữa thì hét ầm lên mừng rỡ, vội vàng chụp hình vé máy bay gửi trở lại cho mẹ mình.
Không chờ nhận tin trả lời, Tiêu Chiến vội vàng đi gặp người phụ trách bên A như đã hẹn, bận rộn đến không có thời gian kiểm tra di động.
Lâm Uyển Oánh lúc ăn cơm chiều đã gửi cho anh ba bốn bức ảnh.
Tiêu Chiến dở khóc dở cười, một chữ cũng không đáp lại nổi.
Mà Vương Nhất Bác, mãi đến trước khi Tiêu Chiến ngủ mới gửi ba tin nhắn trả lời:
- Được.
- Chờ anh.
- Trở về nói cho tôi một tiếng.
Đọc tin nhắn của cậu, Tiêu Chiến mới thực sự mỉm cừoi.
Anh không nhắn lại mà lướt lên lịch sử trò chuyện của bọn họ, càng xem, khoé miệng càng câu lên cao.
Ngẩng đầu nhìn thấy bộ dáng ngây ngốc của bản thân phản chiếu trong cửa kính khách sạn mới lập tức sửng sốt, hoảng hốt phát giác chính mình bây giờ có bao nhiêu ngốc nghếch.
Tiêu Chiến vẫn quyết định tạm thời không trả lời tin nhắn nữa.
Ngẫm lại, Tiêu Chiến cũng là đến khi vào Cao trung mới bắt đầu nhận biết xu hướng tính dục của mình.
Nhưng từng ấy năm tới nay, chỉ mới có Vương Nhất Bác mà người duy nhất anh đặt vào mắt mình.
Thời khắc anh lần đầu nhìn thấy cậu trong quán bar tối tăm ấy, Vương Nhất Bác tuỳ ý nhìn lên, cậu như thể vị thần ẩn giấu trong góc tối thế gian.
Đôi mắt trong veo sâu thẳm, đáy mắt sóng sánh ánh sáng lấp loáng huyền bí của món rượu trong ly pha chế.
Ánh mắt ấy như chiếu thẳng, thấu suốt tận đáy lòng vọng tưởng cùng si nhiệm của rất nhiều người.
Tiêu Chiến cảm giác như cậu nhìn thấu bí mật anh giấu sâu trong lòng.
Vương Nhất Bác bình thản nhìn anh, lại khiến cho tâm tư cất giấu của Tiêu Chiến như một chiếc kẹo bông gòn, từng chút từng chút tan biến, trần trụi trước mặt cậu.
Tiêu Chiến là người theo ngành tài chính.
Mỗi lúc cảm thấy có chút tình cảm ái muội nào đó, hay không rõ tâm tình của mình, anh đều sẽ rất bình tĩnh mà ngồi xuống tự phân tích đoạn tình cảm này được mất ra sao, cân nhắc lợi hại.
Nhưng đến cùng, tình cảm vẫn không phải là cái có thể dùng số liệu để tính toán.
Tiêu Chiến đã từng tự trấn tĩnh chính mình, anh lặp đi lặp lại vô số lần với bản thân, rằng đây chỉ là “tình một đêm”.
Cụm từ này cảnh báo anh, mối quan hệ này không nên lún sâu, cũng không cần biến nó thành phức tạp.
Nhưng Tiêu Chiến hiện tại chỉ cần ở trên giường lăn hai vòng, nhìn đến khung cửa sổ lạnh băng kia liền sẽ lại nhớ đến cậu.
Nếu lúc đuổi ngắm hoàng hôn hôm ấy, Vương Nhất Bác nói ra, có lẽ anh sẽ thực sự không thông qua đại não suy tính mà đáp ứng ở bên cậu.
Một người lăn lộn thương trường cùng với một sinh viên đại học làm thêm ở quán bar.
Tiêu Chiến không khỏi hình dung ra hình ảnh Vương Nhất Bác ngủ say sưa để lộ má sữa, không nhịn được đem mặt chôn vào gối, lén lút nở nụ cười.
Phỏng chừng nếu các bằng hữa của anh nghe được mối quan hệ kỳ ngộ này thì cằm sẽ rớt hết xuống đất.
Sau đó đeo cho anh tấm bảng “trâu già gặm cỏ non”.
Trước giờ ngủ, Lâm Uyển Oánh vẫn không buông tha mà gọi điện cho Tiêu Chiến.
Bà không quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi anh khi nào có thời gian rảnh.
Tiêu Chiến mệt đầu, chỉ nhắm mắt lại nói mình hiện tại không có lúc nào rảnh, bảo mẹ đừng nói linh tinh, sau đó giục bà đi ngủ.
Ngắt máy rồi, anh ném di động sang một bên, chuyện gì cũng không muốn nghĩ nữa.
Lần công tác này chiếm cứ đại bộ phận thời gian của Tiêu Chiến.
Anh phải gác lại hết mọi sinh hoạt riêng tư khác.
Vừa kết thúc chuyến công tác, Tiêu Chiến bị gọi về nhà.
Kết quả vẫn là đem chuyện muốn anh hẹn ăn cơm với Tống tiểu thư ra nói, Tiêu Chiến không đáp ứng, chỉ dọn dẹp một chút đồ vật qua loa, lại chạy về căn hộ của mình.
Tiêu Chiến vẫn chưa báo với Vương Nhất Bác rằng anh đã về, cũng không đến quán bar tìm cậu.
Hai người chỉ là trò chuyện đứt quãng, sẽ ngẫu nhiên kể hôm nay mình ăn gì, hôm qua bận gì, ngày mai nắng mưa ra sao… Nói rất nhiều, nhưng đều là tin nhắn đứt quãng.
Tiêu Chiến rất bận.
Anh muốn tạm dừng mọi việc với cậu trước, giải quyết xong dự án trước mắt, sau đó mới nghiêm túc đối mặt với Vương Nhất Bác.
Kết