Edit: Miêu
Tựa vào giá sách, Ninh Trạch Thiên nhíu mi xinh đẹp vẻ mặt ai oán:
“Cậu như thế nào giờ mới đến, mình vội muốn chết!”
“Cậu còn không biết xấu hổ, còn nói, thiếu chút nữa là bị cậu hại chết rồi!”
Bùi Vân Khinh quay về phía Ninh Trạch Thiên liếc mắt một cái, nhìn chăm chú bạn tốt trên khuôn mặt tràn trề thanh xuân, nhớ đến mọi thứ kiếp trước, cô kìm lòng không được giơ cánh tay đỡ lấy bả vai của đối phương “Tiểu Thiên, mình rất nhớ cậu!”
Trước khi trọng sinh, Ninh Trạch Thiên là bạn tốt duy nhất của cô, từ biệt mười năm sao có thể khôngnhớ được chứ?
“Buồn nôn chết đi được, bên cạnh không có người, không cần cậu dở trò!”
Ninh Trạch Thiên lập tức giống như dị ứng, đem cô đẩy ra, một đôi mắt ít nghiêm túc: “Mình lần này tìm cậu là nghiêm chỉnh, cùng cậu thảo luận chuyện liên quan đến cả cuộc đời mình!”
Bùi Vân Khinh nhíu mày “Cậu đi đổi giới tính?”
“Cút!”
Ninh Trạch Thiên đẩy cô một cái, sắc mặt nghiêm túc: “Còn nhớ rõ thời điểm chúng ta ca hát quán bar lúc trước. Có một công ty giải trí đang tìm kiếm ngôi sao mới, hôm nay, bên đấy đã gọi điện cho mình, nói là công ty đối với mình cảm thấy hứng thú vô cùng muốn ký hợp đồng cho mình là ca sĩ. Vân Kinh, cậu nói mình làm được không?”
Ninh Trạch Thiên từ nhỏ thích âm nhạc, hứng thú với âm nhạc bản thân cũng tài năng trời cho biết đàn dương cầm, violon…. Cái gì cũng giỏi, giọng lại đặc biệt, ca hát không thể chê.
Chỉ là Ninh gia chỉ có một cháu trai duy nhất, muốn bồi dưỡng anh ta thành người nối nghiệp cho Ninh gia, bởi vậy đối với sở thích này của anh ta cũng là cực lực phản đối.
Trước kia, hai người thường xuyên đi khách sạn hay quán ăn đêm chơi, vì lòng yêu thích âm nhạc của Ninh Trạch Thiên.
“Đương nhiên muốn đi!” Bùi Vân Khinh đưa qua bắt lấy hai tay của hắn, trong con ngươi tràn đầy cảm giác “Cuộc đời chỉ có một lần, không nên phụ chính mình!”
Lần trước, Bùi Vân Khinh bị đưa đi quân giáo cùng Ninh Trạch Thiên chỉ có thể liên lạc qua thư, sau khi tốt nghiệp đại học Ninh Trạch Thiên bị buộc xuất ngoại đào tạo chuyên sâu, sau lại kế thừa gia sản nghiệp gia tộc, sống cũng không vui.
Lúc này đây, Bùi Vân Khinh vô luận như thế nào cũng không thể để cho bạn tốt buông tha giấc mơ của mình.
“Nhưng mà, cậu cũng biết
ông nội mình….”
“Kế thừa sản nghiệp gia tộc làm thương nhân, đời này cậu muốn sao?”
Ánh mắt Ninh Trạch Thiên ảm đạm, một lát ngẩng đầu ngữ khí kiên định, mở miệng.
“không, mình không muốn, mình muốn ca hát, mình muốn làm âm nhạc!”
“Sao lại không được?” Bùi Vân Khinh mỉm cười chăm chú nhìn vào ánh mắt của bạn tốt “Mình ủng hộ cậu. Bất quá… Chuyện này mình cảm thấy cậu tạm thời không nên cùng ông nội của cậu đối nghịch, ông nội trước hết dụ dỗ được đã, chờ cậu có được thành tích tốt đến lúc đấy càng có sức thuyết phục hơn.”
“Mình cũng nghĩ giống như vậy, dùng một nghệ danh mới và một thân phận mới vào nghề…” Ninh Trạch Thiên càng nói càng hưng phấn, trong con ngươi sáng rực rỡ, trên mặt tràn đầy kích động nghĩ đến “Gạo nấu thành cơm, ông nội cũng không có biện pháp khác!”
“Đến lúc đó, mình có thể giúp cậu viết bài hát.”
Ninh Trạch Thiên trừng mắt “Cậu viết??”
Bùi Vân Khinh cười đến khó lường “Ca khúc mình làm được!”
Bùi Vân Khinh đương nhiên không biết làm nhạc nhưng trong vòng mười năm lửa đạn, đi từ nam đến bắc, điện ảnh, tiểu thuyết… cô biết tất cả đi theo đội khám chữa bệnh ở hải ngoại vài năm, làm những cái này để giải tỏa nỗi nhớ quê hương.
“Chúng mình đổi chỗ khác nói chuyện đi?” Ninh Trạch Thiên đề nghị.
Bùi Vân Khinh nâng chỗ gắn định vị ở đùi phải với ngữ khí bất đắc dĩ:
“Mình hiện tại bị người khác giám thị!”
“Trách không được vừa rồi gọi điện thoại cậu lại nói chuyện cẩn thận như vậy.”
Ánh mắt Ninh Trạch Thiên đảo qua trên cổ tay có gắn định vị kia, xấu xa cười “Nếu ông ngoại cậu biết cậu với mình ở chung với nhau, có thể không cấm đoán cậu như vậy nữa không?”