Edit: Miêu
Miệng vừa nói, hắn ta liền híp mắt đánh giá khuôn mặt xinh đẹp của cô, xẹt qua chiếc gáy thon dài tinh tế, âm thầm nuốt nước miếng.
Bùi Vân Khinh trong kỳ trên giờ dạy của hắn chỉ học một chương, Tiền phó hiệu trưởng ấn tượng sâu sắc với dung mạo xuất chúng sinh viên năm nhất này, bất đắc dĩ, sau giờ học căn bản Bùi Vân Khinh cũng không ở lại, đúng là thành tích là hoàn toàn không cần, vị này vẫn không có cơ hội.
Đúng lúc này, đối phương cuối cùng cũng rơi vào tay hắn, vị này đương nhiên sẽkhông bỏ qua cơ hội này.
Kỳ thật nếu lấy thực lực chân thực của Bùi Vân Khinh muốn lấy 70 điểm là dư dả, bất đắc dĩ Tiền phó hiệu trưởng này cố ý lựa xương trong trứng gà (cố ý bắt bẻ), đương nhiên Bùi Vân Khinh làm đúng cũng thành sai.
Đem vẻ mặt của Bùi Vân Khinh vào mắt, tâm vị phó hiệu trưởng ngày càng đắc ý, vòng qua cái bàn đi đến trước mặt cô.
“Đúng là trường học chúng ta có quy định, em cũng biết rồi đấy, lần thứ hai treo cùng một khoa thì phải bị đình chỉ học một năm, chẳng phải đáng tiếc sao… Ai, thầy chỉ là cũng luyến liếc em, không bằng ta có biện pháp giải quyết việc này, thầy giúp em mộtchuyện, em sao…. Cũng giúp thầy một việc!”
Đưa tay qua nắm bàn tay của Bùi Vân Khinh.
Cảm giác trước mặt có một làn hơi mang theo mùi hôi của miệng mang lại, Bùi Vân Khinh ngừng thở lui về phía sau một bước.
“Tiền lão sư, xin thầy hãy tôn trọng một chút!”
Đem cám dỗ phải không?
Tiền phó hiệu trưởng thay đổi một sắc mặt khác.
“Bùi Vân Khinh, em bớt giả bộ thanh cao đi, người nào không biết, bạn trai của em cửa đại học còn không vào nổi, hôm nay em ngoan ngoãn cho thầy thì cái gì cũng dễ nói, nếu không…”
Thầy tiền cười lạnh: “Muốn đậu môn này, thì em cũng đừng hòng nghĩ đến.”
Bùi Vân Khinh nắm chặt ngón tay lại rồi chậm rãi thả ra, một bàn tay đưa vào trong túi ngẩng mặt lên, cười như hoa.
“Tiền lão sư, thầy đừng nóng giận, kỳ thật ý của thầy, em cũng hiểu được, chỉ là… Chẳng may em đáp ứng rồi, thầy không thừa nhận làm
sao bây giờ?”Nhìn khuôn mặt mê người của Bùi Vân Khinh, phó hiệu trưởng này đã sớm nhiễm sắc dục, lúc này thề son sắc:
“Chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời, thầy nhất định sẽ hảo hảo thương em, em nghĩ muốn cái gì, thầy cũng đáp ứng em cái đó?”
“Thầy không sợ vợ của thầy tức giận sao?”
“Em không nói, thầy không nói, vợ thầy làm sao biết?”
Nhìn Bùi Vân Khinh biểu tình hài lòng, hắn ta không kiềm chế được đưa bàn tay gấp gáp qua: “Đến đây, trước hết để cho thầy thân thiết với cái miệng nhỏ nhắn trước đã!”
Tiền phó hiệu trưởng đưa tay đến đây liền muốn sờ mặt Bùi Vân Khinh, tay còn chưa đụng đến cô, dưới thân đã có vật sắc bén để trên đấy.
hắn theo bản năng cúi mặt nhìn xuống, chỉ thấy tay phải Bùi Vân Khinh cầm vật chói lọi đang để chỗ yếu ớt nhất của hắn.
Đó là… Con dao!
“Bùi Vân Khinh, em dám!”
Vị phó hiệu trưởng muốn bắt lấy tay cô, cổ tay Bùi Vân Khinh di chuyển nhẹ con dao sắc bén mũi dao chỉ cách một lớp quần áo nữa là tiến đến da thịt.
“Thầy ngàn vạn lần chớ lộn xộn, chẳng may tay em trơn, nửa đời sai của thầy chỉ có thể làm thái giám!”
Nụ cười vừa nảy của cô gái này giống như địa ngục Tu La, trong đôi mắt đã nhuộm rét lạnh làm cho người ta không rét làm rung.
Vị Thầy Tiền này lập tức chả mồ hôi: “Bùi… Bùi Vân Khinh, em … Em chớ làm loạn, bằng không, thầy…”
Còn dám đối với cô nảy sinh ác độc?
Bùi Vân Khinh mạnh mẽ di chuyển cổ tay, Tiền hiệu phó đau đến kêu thảm thiết, nước mắt đều chảy ra.