Edit: Miêu
Hai vợ chồng phu xướng phụ tùy, chính muốn ép cô lùi bước.
một con nha đầu bị Đường Mặc Trầm đuổi ra khỏi Đường gia, cho dù là cháu gái La gia cũng tuyệt đối không có khả năng dám đánh cuộc mấy triệu như vậy?
Chỉ cần con nhóc đó lùi bước, bọn họ sẽ khăng khăng cái ghế này là thật, mặt mũi tự nhiên sẽ không mất.
“Nếu cô ấy không bồi thường được, thì tôi đền!”
Nghe được câu nói kia, khóe môi Bùi Vân Khinh gợi lên, xoay người nghênh đón thân mật bắt lấy cánh tay Đường Mặc Trầm.
“Chú nhỏ, anh đến rồi!”
Dưới ánh mặt trời, trên mặt người con gái như hoa nở rộ, làn da cô trong suốt như ngọc, đôi môi phấn nộn, đỏ thắm, sắc đẹp thanh thuần mà mê hoặc.
Hầu kết Đường Mặc Trầm giật giật, đôi mắt anh đen như mực rời khỏi mặt cô, rồi dừng trên khuôn mặt Đổng Tây Xuyên.
“Lỗi nặng gì mà sao phải dùng búa!”
Cánh tay nâng lên đem Bùi Vân Khinh vào lòng, ôm cô bảo vệ.
Đường Mặc Trầm nâng chân, một cước đem cái ghế mấy triệu của Đổng Tây Xuyên, bay ra ngoài đụng đến ở cột đá.
Răng rắc một tiếng, vỡ thành vài mảnh.
Trong đó, một mảnh văng, bay lên không trung. Đường Mặc Trầm hời hợt nâng tay phải lên giống như lấy đồ trong túi cầm vào lòng bàn tay, đưa đên mũi ngửi ngửi, chán ghét vứt bỏ xuống đất.
“Hạ đẳng nhất tùng mộc!”
Bùi Vân Khinh cười khẩy.
nói về lời nói độc miệng thì chú nhỏ nhà mình đầy mình.
Ở nơi này nói đến đầu gỗ chính là đang mắng chửi Đổng Tây Xuyên. Vừa vặn đây là làm mất mặt hắn ta, chú nhỏ cũng chính là đang giẫm đạp thể hiện hắn.
Nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nháy nháy mắt hướng anh cười xấu xa một cái rồi nghiêng mắt về Đổng Tây Xuyên.
Lúc này, vợ chồng Đổng Tây Xuyên theo một cước của Đường Mặc Trầm tâm liền như nát bét.
Mấy triệu trong nháy mắt hóa thành gỗ vụn đầy trên mặt đất. Mà lão gia tử còn đangở đây, hai người trong tâm đang nhức nhối.
“Cha nuôi, thực xin lỗi, con thật là không biết!”
“Đúng vậy, cha nuôi, cha đừng nóng giận, chúng con chỉ là có lòng tốt, chỉ là… thậtkhông hiểu biết!”
…..
“Đồ vật này là giả, nhưng tấm lòng con là thật, chấp nhận tâm ý của con!” Đường lão
gia thản nhiên hướng hai người khoát tay chặn lại: “Khách khứa đều đến đông tủ, khai tiệc đi!”
“A, đúng… ăn cơm!” Đổng Tây Xuyên vội vàng hướng cấp dưới vẫy vẫy tay lên: “Chuẩn bị tiệc rượu.”
“Cha nuôi, con đỡ cha đến!” Liễu Nhân đến gần.
Quần áo của cô nơi bả vai và hai bên xương quai xanh có một lớp sa mỏng, như ẩnnhư hiện ở dưới. trên áo có thêu đóa hoa vừa vặn dừng trên chỗ xương quai xanh – vị trí mà đêm hôm qua anh hôn.
Eo cô có độ cong vừa phải khiến bàn tay của anh lưu luyến tiếc buông ra…
Ngón tay của người đàn ông hơi buộc chặt, thân hình cô gái trong lòng ngày càng áp vào trên người anh.
Quần áo mỏng manh không cách được nhiệt độ nóng bỏng này, cảm giác được ngực người đàn ông kiên cố chèn ép khiến khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức hồng hào.
“Ông ơi, để con đỡ ông!”
Từ trong lòng anh rời đi, cô nhanh chóng đi đến trước, đoạt lấy cánh tay Đường lão gia tử đỡ lấy: “Ông đi châm một chút!”
Người trong lòng đã rời đi, Đường Mặc Trầm cảm thấy trống rỗng.
Xoay người đi theo đằng sau nhưng ánh mắt anh tự nhiên luôn theo dõi bóng lưng của cô.
Theo bước đi nhẹ nhàng làm lộ ra chiếc cổ trắng nõn nà.
Em ấy không phải là con nhóc mà đã là đàn bà rồi!
Mọi người tiến lên phía trước ánh nguyệt sảnh, Đưỡng lão gia tử ngồi trên ghế chủ vị, bàn tay nhẹ nhàng vỗ chỗ trống bên cạnh.
“Vân Khinh, con ngồi chỗ này!”
“Dạ, ông!”
Theo đạo lý, Bùi Vân Khinh cũng là người vai dưới, sao có thể ngồi cùng bàn với mọi người nhưng lão gia tử đã tiếng, ai dám phản đối?