Cố Tây Phán che dấu cảm giác không thoải mái đi, trên mặt vẫn là nụ cười như cũ: “Dựa theo Mặc Trầm, thì Vân Khinh gọi tôi một tiếng dì đấy.”
Đường Tử Sương cũng cười: “nói cũng phải đỡ sau này rối loạn bối phận! Em ấy luôn vội vàng, chốc lát nữa tôi gọi điện, xem chú ấy có trở lại ăn cơm chiều hay không!”
“Bộ trưởng luôn bận chuyện, ngàn vạn lần không nên miễn cưỡng.” Cố Tây Phán cười: “Bất quá, Tây Phán nghe nói …. Kiến trúc Đường cung luôn mạnh mẽ, vẫn có ý muốn đi tham quan một chút, khôngbiết Đường bộ trưởng có tiện hay không?”
Làm gì?
Bùi Vân Khinh nhíu mày.
Nhanh như vậy đã nghĩ đến từng bước đi như thế nào?
“Có cái bất tiện?” Đường Tử Sương cười nhìn ở trên cánh tay: “Lần khác, tôi đưa đi thăm quan vậy, đichúng ta quay về đại sảnh dùng trà, ăn bánh đi.”
cô xoay người hướng ngoài cửa, hoàn toàn không thấy trong phòng còn Bùi Vân Khinh nữa, ngược lại Cố Tây Phán quay mặt hướng cô cười.
“Vân Khinh, con cũng đi chứ?”
“Được ạ!”
Bùi Vân Khinh cười, cũng đi đến đây, ba người quay lại Ánh Nguyệt sảnh, Đường lão gia cũng những khách quan đang uống trà nói chuyện phiếm.
Nhìn thấy mấy người bước vào, Liễu Nhân lập tức đứng yên, cười mời Cố Tây Phán ngồi vào.
Đường Tử Sương cùng mẹ Cố Tây Phán là bạn học, hai người luôn luôn có quan hệ tốt, sớm đã có tâm hợp tác Đường Mặc Trầm với cô ta.
Chỉ là bởi Đường Mặc Trầm rất ít về nhà, trong ngày thường cả ngày bận rộn, cô cũng nói chuyện mấy lần, đối phương đều từ chối.
Lúc này đây, cố ý tìm Cố Tây Phán từ nước ngoài trở về, mượn tết đoan ngọ, sắp đặt hai người gặp mặt.
Hôn nhân xã hội thượng lưu suy xét càng nhiều hơn chính là địa vị gia thế đối phương, suy tính sẽ mang đến cái lợi ích gì cho chính gia đình mình.
Trong mắt mọi người, tiểu thư Cố gia này xuất thân là tài nữ danh môn, không thể nghi ngờ là người được chọn tương xứng với Đường Mặc Trầm nhất.
Chỉ riêng thân phân đối phương là đại tiểu thư Cố gia, đều muốn nịnh bợ huống chi vị này còn cực kỳ có thể là phu nhân bộ trưởng tương lai.
Vốn dĩ trong phòng liền có vài cái chỗ trống, Cố Tây Phán tùy
ý ngồi xuống.
cô thì không!
Chỉ đứng ở nơi đó, lễ độ tiếp khách.
cô không ngồi trừ bỏ Đường lão gia, tất cả mọi người chỉ có thế đứng.
Cứ như vậy, mọi người trong phòng bao vây người cô ta, liền đem Bùi Vân Khinh ngồi trong phòng mộtgóc phòng, liếc một cái con gái nhỏ ở phía sau, khóe mắt Cố Tây Phán hiện lên cười lạnh.
Con nhỏ thối cũng dám ở trước mặt mình hỗn láo, lần này mình xem thử, có cái gì mà thách đấu.
“Vân nha đầu!” Đường lão gia cười, vỗ vỗ bên cạnh: “Đến đây, đến kế bên ông ngồi này!”
“Vâng ạ!”
Bùi Vân Khinh cười đáp lại, ánh mắt nhìn giống như xét qua mặt Cố Tây Phán, nháy mắt cười.
Dù là khách có cao quý thì sao, chỉ có chủ nhà mới có thể có tư cách ngồi thẳng lưng.
Nghiêng người về phía Đường lão gia đang ngồi ở ghế nhỏ lộng lẫy, cô mở miệng cười: “Dì Cố mới đến nơi này, cứ coi như là nhà mình. Dì đừng có khách khí như vậy, để cháu đi pha bình trà mới, trà ngâm lâu vào nước đã muốn nguội rồi!”
Ngữ khí chủ nhân dí dỏm, trêu chọc làm cho Cố Tây Phán có chút không thoải mái, cố tình lại khơi ra tật xấu.
Nghiêng người ngồi vào chỗ, Cố Tây Phán hướng mọi người cười: “Hôm nay tiệc của Đường gia, Tây Phán mạo muội đến mong Đường lão gia và các khách nhân không phiền lòng!”
“Làm sao có thể phiền lòng chứ!” Đường Tử Sương cười tiếp lời: “Về sau chúng ta đều là người mộtnhà!”
trên má Cố Tây Phán ứng đỏ: “anh Đường đừng chọc em nữa!”
Liễu Nhân vội vàng vuốt mông ngựa: “Cái này làm sao nói là chọc? Phóng mắt toàn bộ Long Thành này, ai có thể xứng đôi bộ trưởng nhà chúng ta với Cố tiểu thư chứ, còn có thể là ai?”