“Đây là ngọc bội tuỳ thân của ta, nó có ý nghĩa rất đặc biệt, ta tặng nó cho điện hạ.”
Vào lúc đại hôn trong giấc mơ, những gì Kỳ Viêm nói càng ngày càng rõ ràng hơn.
Kỷ Sơ Đào đứng đó sững sờ, vừa ngạc nhiên vừa tim đập loạn nhịp một lúc.
Ngạc nhiên là lúc trước Kỳ Viêm đã lừa nàng nói hắn không có ngọc bội, tim đập loạn nhịp là vì những hình ảnh kiều diễm xen lẫn nước mắt trong giấc mơ cuối cùng đã trở thành sự thật chắc như đinh đóng cột.
Nàng không thể diễn tả được cảm giác của mình lúc này.
E dè ư? Hình như không phải thế.
Sợ hãi? Nhưng nàng lại không nói được nàng đang sợ gì.
Chỉ là không hiểu sao nàng cảm thấy đầu óc trống rỗng, nhịp tim đập như trống, đôi chân bủn rủn, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào phần thân trên trần trụi với thần hình mạnh mẽ rắn rỏi, quên phải nhìn sang chỗ khác.
Kỳ Viêm lại không hề thấy hoang mang, bình tĩnh cầm lấy áo trong trắng tinh mặc vào rồi chậm rãi thắt dây áo.
Tuy hắn bị thương, nhưng năng lực hồi phục của hắn lại rất tốt, thính giác cũng không hề kém, Kỷ Sơ Đào vừa đến gần tiểu viện là hắn đã phát hiện ra tiếng động. Ban đầu hắn định giấu Cùng Kỳ ngọc đi, nhưng sau khi nghĩ lại, cuối cùng vẫn rụt ngón tay đang định tháo ngọc lại, lựa chọn án binh bất động.
Kỳ Viêm thích Kỷ Sơ Đào, cho nên có một số thứ đã được định sẵn là không thể tiếp tục giấu diếm.
Nếu Kỷ Sơ Đào không thèm để ý đến Cùng Kỳ ngọc kia thì mọi vấn đề đều được giải quyết một cách dễ dàng. Còn nếu Kỷ Sơ Đào cũng king dè sự tồn tại của miếng ngọc này giống đại tỷ của nàng…
Hắn vừa mới xả thân cứu Kỷ Sơ Đào, đây là một cơ hội rất tốt để hắn có thể thẳng thắn. Nhớ đến chút ân tình kia, hắn đánh cược một phen nàng sẽ không khiến hắn tổn thương.
Kỳ Viêm gần như mang tâm thái quyết làm liều của một con bạc khi để lộ ra Cùng Kỳ ngọc trước mặt nàng, dưới vẻ bề ngoài bình tĩnh là trái tim đang căng thẳng, chờ đợi phán quyết.
Phản ứng của Kỷ Sơ Đào lại không như những gì hắn đã tính trước, không có tức giận chất vấn gì, cũng không có hoang mang kiêng dè.
Kỷ Sơ Đào chỉ ngơ ngác đứng tựa vào khung cửa, đôi mắt long lanh như thu thuỷ, không biết nàng đang nghĩ gì.
Một lúc sau, nàng mím môi rồi cố lết cái chân đau, từ từ nhảy đến gần hắn.
Tuy Kỷ Sơ Đào để ý đến miếng Mặc Ngọc kia, nhưng rõ ràng lúc này vết thương của Kỳ Viêm còn gấp rút quan trọng hơn miếng ngọc kia. Vì thế nàng vứt bỏ những suy nghĩ dư thừa, nhẹ nhàng ngồi xuống ghế Nguyệt Nha bên cạnh trường kỷ của Kỳ Viêm, cẩn thận vén tà váy lên, hỏi: “Nghe nói ngươi bị gãy một cái xương sườn, sao rồi? Có câu “gân cốt bị thương trăm ngày mới khỏi”, sao Tiểu Tướng quân không nằm xuống mà lại dậy làm gì?”
Nàng lúc nào cũng nói chuyện từ từ chậm rãi, âm cuối hơi cao hơn một chút, trong khí chất cao quý lại mang theo âm điệu ngọt ngào khiến lòng người ngứa ngáy, nàng hỏi liên tục mấy câu nhưng lại không có câu nào nhắc đến Mặc Ngọc trên cổ hắn.
Khi đối diện với nàng, Kỳ Viêm luôn vô thức thu lại tất cả sự sắc bén của bản thân, trả lời: “Đã nối xương xong rồi nên không có vấn đề gì đâu.”
“Ngươi bị gãy xương chứ có phải trật khớp đâu, sao có thể nối xương xong là không còn vấn đề gì nữa được?” Ít nhất phải nằm trên giường hơn mười ngày, nghỉ ngơi trăm ngày mới khỏi, được không hả?
Kỷ Sơ Đào suy nghĩ, không yên tâm nói: “Ngươi… Ngươi cho bổn cung xem vết thương đi.”
Kỳ Viêm nghĩ rồi cởi áo trong vừa mới mặc vào ra, để lộ ra lồ/ng ngực.
Trên ngực trái rắn rỏi nhô lên có một nốt chu sa nho nhỏ ở chính giữa, Mặc Ngọc được điểm xuyết bằng những hoa văn kỳ lạ giống như trong giấc mơ, giống một con thú hung dữ.
Kỷ Sơ Đào rời mắt khỏi miếng ngọc, dừng lại trên vết thương đã được băng bó của hắn.
Ngực Kỳ Viêm được cố định một thanh nẹp, có lẽ là để tránh khi hít thở sẽ động đến vết thương khiến hắn bị đau. Kỷ Sơ Đào nhìn thôi đã thấy đau, nàng cúi người đến gần thêm chút nữa, muốn duỗi tay ra chạm vào băng vải của hắn nhưng lại không dám, nhíu mày áy náy nói: “Sao có thể không có vấn đề gì được chứ?”
Nàng lẩm bẩm rồi lại ngẩng đầu lên, hơi thở vừa nhẹ nhàng vừa mềm: “Xin lỗi, Kỳ Viêm…”
Kỷ Sơ Đào thật lòng thật ý cảm thấy áy náy, từ lúc Kỳ Viêm đến bên cạnh nàng, lúc nào hắn cũng bị thương.
Nàng không biết, có một số vết thương là do Kỳ Viêm cố ý gây ra, mà một số vết thương lại là hắn cam tâm tình nguyện chịu thay nàng.
Kỳ Viêm nhìn nàng, ánh mắt dần trở nên dịu dàng, không nhịn được cậy ân sinh kiêu, làm chuyện hắn đã muốn làm từ lâu nhưng lại không dám làm…
Hắn nâng cánh tay lên, bàn tay to thon dài nhẹ nhàng xoa đầu Tam Công chúa, trầm giọng nói: “Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, ta đã quen bị thương rồi, mấy vết thương nhỏ này không thấm vào đâu đâu. Hơn nữa thần cũng đã nói sẽ ở bên cạnh hầu hạ điện hạ, nhưng vẫn để điện hạ bị thương, người phải xin lỗi là mới đúng.”
Kỷ Sơ Đào ngạc nhiên trước sự ấm áp trong lời nói của hắn đến nỗi không cả để ý đến chuyện hắn đang xoa rối tóc nàng, nói: “Dù ngươi đã quen bị thương thì ngươi vẫn thấy đau mà.”
Kỳ Viêm hơi sững sờ.
Tất cả mọi người đều coi hắn là anh hùng, muốn hắn phải đánh đâu thắng đó, chỉ có Kỷ Sơ Đào coi hắn là một người bình thường, thân xác bằng xương bằng thịt bên dưới cơ thể phóng túng của hắn.
“Rất xin lỗi…” Trong lúc hắn lơ đễnh, giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng của thiếu nữ lại vang lên.
“Điện hạ đừng tự trách.” Kỳ Viêm hơi cúi người xuống, cũng thất vọng chán nản nhìn Kỷ Sơ Đào.
Kỷ Sơ Đào lắc đầu, hít vào một hơi thật sâu rồi nói: “Câu xin lỗi này của ta không phải vì chuyện rơi xuống vách núi, mà là vì đêm Tết Nguyên Tiêu…”
Nàng chủ động nhắc đến chuyện này khiến Kỳ Viêm thấy hơi bất ngờ. Hắn còn tưởng Kỷ Sơ Đào say rượu xong làm loạn sẽ không chịu thừa nhận chuyện này cơ.
“Đêm đó, bổn cung không nên hôn ngươi, cố ý trêu chọc ngươi trong lúc tức giận…” Kỳ Viêm đã nhiều lần vào sinh ra tử vì nàng, nàng lại bắt nạt hắn vì để ý đến cái gọi là “tôn nghiêm của Trưởng Công chúa”, giờ nghĩ lại thôi cũng thấy quá đáng.
Đêm hôm đó hai người dựa dẫm vào nhau trong hang động, nàng đã quyết định nếu có thể chuyển nguy thành an thì nàng nhất định phải nói chuyện bằng phẳng với Kỳ Viêm, nhận sai hóa giải hiềm khích.
Kỷ Sơ Đào nói: “Sau này bổn cung sẽ không như thế nữa, mong Tướng quân hãy quên chuyện đêm đó đi.”
Kỳ Viêm nói: “Ta quên thế nào đây?”
Thậm chí, còn thực tủy biết vị*, đêm nào cũng mơ thấy.
*Thực tủy biết vị: Chính là khi ăn tủy rồi chúng ta đều cảm thấy mùi vị của tủy rất ngon nên ăn rồi thì lại muốn ăn tiếp. Nghĩa bóng ám chỉ đã trải qua chuyện gì đó một lần, lại muốn tiếp tục chuyện đó lần nữa.
Hắn nói rất nhỏ, Kỷ Sơ Đào đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình nên không nghe rõ, nàng hơi nghiêng đầu: “Ngươi vừa nói gì thế?”
Kỳ Viêm nuốt nước bọt, một lúc sau hắn mới nói: “Không có gì.”
Hắn đổi chủ đề: “Nếu đã nói đến chuyện xin lỗi, thần cũng có một chuyện cần thú nhận với điện hạ.”
“Chuyện gì thế?”
“Năm ngoái lúc ở trong ngục, thần nhờ điện hạ đến chùa Từ An lấy một món đồ quan trọng…”
Kỳ Viêm dừng lại một lúc: “Thật ra món đồ kia không hề quan trọng, là thần cố ý dùng cái đấy để thử lập trường của điện hạ, nếu điện hạ mở hộp ra thì người sẽ cho Đại Công chúa biết tình báo này, thần sẽ coi điện hạ là kẻ địch.”
Nói xong, hắn ngước mắt lên nhìn Kỷ Sơ Đào, quan sát thật kỹ những thay đổi nhỏ nhất trên biểu cảm của nàng.
Đây là lời xin lỗi Kỳ Viêm còn nợ nàng. Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, dù Kỷ Sơ Đào có vừa thất vọng vừa tức giận thì hắn cũng phải chịu.
Nhưng Kỷ Sơ Đào chỉ khẽ cười, nhẹ nhàng nói: “Ngươi đang nói đến chuyện này à.”
“Điện hạ không tức giận hả?” Kỳ Viêm hỏi.
Kỷ Sơ Đào nói: “Bổn cung đã biết chuyện này lâu rồi. Khi đó hiềm khích giữa ngươi với trưởng tỷ đang lớn nhất, bổn cung lại tiếp cận ngươi, chỉ cần là người sẽ thấy nghi ngờ thôi mà? Ban đầu ta còn hơi lo lắng, ngươi sẽ dùng món đồ kia để làm trò, nhưng trên đường về ta lại nghĩ lại: Nếu thật sự là đồ quan trọng, chưa chắc ngươi đã dám mạo hiểm để bổn cung đi lấy như thế, mà đã là món đồ không ảnh hưởng đến tình hình chung thì cứ thử thôi.”
Kỳ Viêm im lặng.
Lúc trước hắn cảm thấy Kỷ Sơ Đào đang mưu mô xảo quyệt, quen biết nhau lâu rồi hắn mới biết nàng thật sự dịu dàng và thuần khiết.
Hiếm thấy nhất chính là hiểu đời nhưng không sành đời.
Giống như đã trút bỏ được một gánh nặng, hàng lông mày đen như mực của Kỳ Viêm nhướng lên, hỏi: “Điện hạ không còn chuyện gì khác muốn hỏi thần à?”
Đương nhiên là có.
Miếng ngọc kia…
Kỷ Sơ Đào suy nghĩ một lúc rồi vẫn nhỏ giọng hỏi: “Vì sao ngươi lại lừa bổn cung là ngươi không có Mặc Ngọc?”
“Thần cũng muốn hỏi, vì sao điện hạ biết thần có Mặc Ngọc?” Thấy đôi môi hồng hào của Kỷ Sơ Đào mấp máy, Kỳ Viêm giống như đã đọc được suy nghĩ của nàng, hắn nói trước: “Điện hạ đừng có nói là “ta nghe người khác kể thế”, người ngoài không thể nào biết đến sự tồn tại của miếng ngọc này.”
Hả, còn vậy nữa sao?
Bảo sao cái ngày lần đầu tiên hai người gặp nhau ở hoa uyển, nàng hỏi hắn chuyện Mặc Ngọc hắn lại cảnh giác chống đối như vậy… Phải giải thích chuyện này thế nào đây?
Kỷ Sơ Đào cảm thấy chột dạ buồn rầu một lúc, rồi sau đó nàng mới nhận ra, ngước đôi mắt to tròn lên nói: “Là bổn cung hỏi ngươi trước, Tiểu Tướng quân trả lời trước rồi bổn cung sẽ trả lời.”
Nàng thật sự không chịu chút thiệt thòi nào.
Kỳ Viêm khẽ cười, nói: “Miếng ngọc này là bùa hộ mệnh, nếu cho người ngoài nhìn thấy thì sẽ có tai hoạ.”
Thật ra nó đâu chỉ là vật hộ thân? Nó có hóa thành lưỡi dao sắc bén đảo lộn càn khôn cũng được ấy chứ.
Kỷ Sơ Đào nửa tin nửa ngờ, hỏi: “Vậy vừa nãy bổn cung mới nhìn thấy, thế chẳng phải sẽ gây hoạ cho người sao?”
Đôi mắt của nàng sạch sẽ trong veo, không có một chút mưu mô xảo quyệt nào. Kỳ Viêm nói: “Điện hạ không phải người ngoài.”
Giọng nói trầm thấp trong trẻo vang lên như đang thì thầm bên tai, trái tim hơi rung động.
Bỗng nhiên Kỷ Sơ Đào nóng bừng, nhìn sang chỗ khác, vừa vuốt tay áo vừa nói: “Vậy nếu… Bổn cung chỉ nói là nếu Tiểu Tướng quân có thê tử, liệu ngươi có tặng thứ này cho nàng ấy, coi như…”
Lông mi nàng rung rung, dùng giọng rất nhỏ hỏi: “… Coi như đấy là tín vật đính ước không?”
Kỳ Viêm sững sờ, sau đó lại nhướng mày cười nói: “Nếu thần có thích nữ tử nào thì sẽ lấy thập lý hồng trang, chuẩn bị sính lễ phong phú, dâng miếng ngọc này lên bằng cả hai tay.”
Khi nói câu này đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào Kỷ Sơ Đào, trong đầu cũng chỉ nghĩ đến nàng.
Ánh mắt nóng rực kia hòa làm một với ánh mắt trong giấc mơ, trái tim vừa mới bình tĩnh chưa được bao lâu của Kỷ Sơ Đào lại không nghe lời đập loạn nhịp.
“Điện hạ còn chưa trả lời thần vì sao người
lại để ý ngọc bội của thần thế đâu?” Giọng nói hơi khàn của Kỳ Viêm cắt ngang dòng suy nghĩ hỗn loạn của nàng.
Đúng vậy, sao nàng lại biết đến miếng ngọc bội chưa từng có bất cứ ai nhìn thấy?
“Có lẽ là do ta nằm mơ thấy nó đấy.” Kỷ Sơ Đào nói một nửa giữ lại một nửa, cũng không tính là nói dối.
Nhưng người không hiểu nghe thấy sẽ thấy hoang đường hết mức.
Bộ dạng Kỳ Viêm rõ ràng không tin, tiếp tục hỏi thêm: “Vậy trong giấc mơ của điện hạ còn mơ thấy gì nữa? Người có muốn nói cho ta biết không.”
“Ta còn mơ thấy sau này bổn cung và Tiểu Tướng quân sẽ trở thành…”
Sẽ thành thân.
Nhận ra bản thân suýt chút nữa đã nói ra lời nói khó lường, Kỷ Sơ Đào vội vàng bịt miệng mình lại, đứng phắt dậy nói: “Bổn cung phải đi rồi, ngươi nghỉ ngơi đi!”
Nhưng nàng đã quên mất đôi chân không biết cố gắng này của mình, cơn đau dưới chân khiến nàng nghiêng người, Kỳ Viêm duỗi tay ra đỡ nàng.
Kỳ Viêm nhìn nàng bằng ánh mắt nóng bỏng, chẳng mấy khi lại để lộ dáng vẻ vội vàng, cố chấp muốn có một đáp án, dùng tư thế nửa ôn nàng nặng nề hỏi: “Điện hạ nói rõ ràng đi, sau này điện hạ và thần sẽ như thế nào?”
Hắn đến gần hơn, khuôn mặt và khí chất ngày càng giống trong mơ, thậm chí giọng nói cũng trầm thấp quyến rũ như khi ấy.
Cảm giác tim đập nhanh kia lại xuất hiện, giống như không thở nổi, đầu nàng như ngừng hoạt động. Cứ mất khống chế cảm xúc như vậy là Kỷ Sơ Đào mắc phải thói quen cũ, vô thức muốn bỏ trốn.
“Không có gì hết, bổn cung chỉ nói linh tinh thôi.” Kỷ Sơ Đào không dám nhìn vào mắt Kỳ Viêm, vội vàng tránh khỏi hắn, khập khiễng bỏ chạy.
Giống một con nai đang sợ hãi.
Kỳ Viêm đứng đó một lúc, sau đó ngơ ngác ngồi xuống trường kỷ, không nhận ra áo choàng trên bờ vai đã rơi xuống.
Vừa nãy nàng muốn nói gì? Là thành thân đúng không?
Chẳng lẽ nàng muốn nói sẽ thành thân với hắn sao?
Vậy nên nàng cũng có tình cảm với hắn, phải không?
Đúng không??!
Cảnh xuân ngoài cửa sổ tĩnh lặng, có mấy chiếc lá trúc nhẹ nhàng rơi xuống. Kỳ Viêm chậm rãi nắm chặt mười ngón tay, đến tai cũng đỏ ửng, dưới vẻ bề ngoài lạnh lùng tràn ngập không cam lòng và xao động mãnh liệt mênh mông.
Chậm rãi thở hắt ra, Kỳ Viêm nằm lên trường kỷ, nâng cánh tay lên đi đôi mắt, đè lại cảm giác khô nóng. Chưa nói rõ ràng đã bỏ chạy, nàng vẫn quyến rũ đến mức khiến người ta ngứa ngáy tận xương như khi trước.
Mà lúc này, trong tẩm điện.
Kỷ Sơ Đào không tự biết mình quyến rũ đang cực kỳ hối hận, không thể nói mấy chuyện kỳ lạ ma quái như vậy, một đoạn ngắn đứt quãng như vậy có nói ra cũng không ai tin.
Nhưng khi nhìn thấy miếng ngọc kia, nhớ đến cảnh tượng Kỳ Viêm tặng nó cho nàng trong mơ, vì sao tim nàng lại đập nhanh thế chứ?
Nàng suy nghĩ cẩn thận thấy bản thân không còn e dè hôn sự với Kỳ Viêm như lúc trước, nhưng lại thấy hơi nhút nhát.
Tóm lại, là cảm giác phức tạp không thể nói thành lời, cảm xúc lẫn lộn.
“Tốt nhất là nên thuận theo tự nhiên đi, có nghĩ nhiều cũng vô dụng thôi.” Kỷ Sơ Đào ngồi sau án kỉ hít thật sâu như thế đang an ủi bản thân.
Nhưng thân hình của Kỳ Viêm rắn chắc quá, cứng như sắt vậy.
Ngày hôm đó khi đang tổ chức Lễ Thân Tằm, nàng từng nhìn thấy bên bờ suối, nhưng vì trời tối nên không thể nhìn kỹ. Hơn nữa, dù gì hắn cũng mặc áo trong ướt sũng nước, nàng chỉ loáng thoáng nhìn thấy rõ đường nét cơ bắp của hắn.
Mà vừa nãy ở trong tạp viện, Kỳ Viêm cởi xiêm y để lộ ra vết thương đã được băng bó, nhìn từ khoảng cách gần mà không gặp bất kỳ trở ngại nào, nàng có thể cảm nhận được rõ ràng hoàn chỉnh thân thể hoàn hảo cường tráng của hắn, mỗi một đường cong cơ bắp đều đẹp đẽ tràn ngập lực lượng, đều đặn vừa phải, cũng không sẽ khiến người ta có cảm giác quá lố hay thô ráp.
Xung quanh im ắng, các cung tỳ đang vẩy nước quét nhà ngoài hành lang, không hề làm phiền nàng.
Kỷ Sơ Đào không nhịn được sờ lên chỗ mềm mại nhô lên trước ngực mình qua lớp vải, nàng đỏ mặt thở phào nhẹ nhõm: Cũng may cũng may, ngực mình không nhỏ.
…
Sau khi thay đồ xong, Kỷ Sơ Đào vào cung một chuyến.
Chuyện “thiên thạch” trong Thân Tằm ít nhiều gì cũng ảnh hưởng đến Kỷ Nguyên, không thể tiếp tục trì hoãn nữa. Cho nên Kỷ Sơ Đào nói hết tất cả những gì nàng biết và manh mối đã điều tra được cho Kỷ Nguyên, kịp thời ngăn cản tổn thất.
“Đại Hoàng tỷ phải cẩn thận, người có thể cài được tai mắt vào cấm quân chắc chắn sẽ có địa vị cao, tay nắm trọng quyền.” Trong tay Kỷ Sơ Đào không có thực quyền nên không thể điều động binh mã để điều tra rõ việc này, chỉ có thể cố gắng hết sức nhắc nhở đại tỷ nhớ để ý đến đám vây cánh trong triều.
Kỷ Nguyên đảo mắt, có lẽ đã đoán được cái gì, hằm hè: “Bổn cung không đi, cũng uổng công người đã bày ra mưu kế hoàn hảo này rồi.”
“May mà Đại Hoàng tỷ không đi.” Nhớ lại sáng sớm ngày phát hiện ra “thiên thạch” kia, ánh mắt tất cả nội thị, cấm quân đều run rẩy hoảng sợ, trong lòng Kỷ Sơ Đào vẫn còn sợ hãi: “Nếu là trong đó có kẻ phản bội gây ra binh biến, thật sự không dám nghĩ đến hậu quả.”
Trong sách sử cũng có không chuyện bị bắt thoái vị hoặc là chuyện gi;ết chết ái phi để tự bảo vệ mình trước những chuyện như này.
Vẻ mặt Kỷ Nguyên bình tĩnh, nói: “Vách núi muội đã nói bổn cung sẽ phái người đi tra, cấm quân cũng cần thay máu rồi. Muội không cần lo lắng nữa đâu, dưỡng thương cho tốt đi, chờ muội khoẻ rồi tổ chức Quỳnh Lâm yến hộ bổn cung.”
“Quỳnh Lâm yến?” Kỷ Sơ Đào ngạc nhiên.
Mỗi năm trước khi thi đình, Lễ bộ đều sẽ tổ chức Quỳnh Lâm yến để chiêu đãi cống sinh sĩ tử. Gọi là yến hội nhưng thật ra là để chọn lựa nhân tài cho triều đình sử dụng.
Kỷ Sơ Đào cứ tưởng trải qua sóng gió trong Trừ Tịch yến và Thân Tằm thì đại tỷ định sẽ không để nàng tiếp tục nhúng tay vào chuyện cung yến và hiến tế nữa.
Dường như đã đọc được suy nghĩ của nàng, Kỷ Nguyên nói: “Cho dù sắp xếp cho người khác làm chuyện này thì cũng có không ít chuyện ngươi lừa ta gạt. Nếu đã thế, chẳng thà giao cho người nhà làm sẽ yên hơn, hơn nữa mỗi lần muội đều có thể chuyển nguy thành an, không phải sao?”
Quỳnh Lâm yến không tụ tập đông người như Trừ Tịch yến và Thân Tằm, chẳng qua chỉ là văn nhân sĩ tử ngâm thơ làm phú, thiết nghĩ sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
“Được rồi, muội sẽ cố gắng hết sức.” Kỷ Sơ Đào nói xong lại nghĩ đến Kỳ Viêm, đắn đo nói: “Hoàng tỷ, lần này gặp nạn cũng là nhờ Kỳ Viêm đã cứu ta, tỷ có thể không phạt chàng ấy được không?”
Kỷ Nguyên bày ra biểu cảm “biết ngay muội sẽ thế mà”.
Kỷ Sơ Đào nói: “Muội sẽ cố gắng làm tốt tất cả những việc Hoàng tỷ đã dặn dò, nhưng muội không muốn phụ lòng người có ơn với muội.”
“Được rồi, trong lòng bổn cung đã biết rồi, muội cứ yên tâm nghỉ ngơi đi.” Kỷ Nguyên nhếch môi cười mỉm, nhả ra nói: “Sau Quỳnh Lâm yến, bổn cung sẽ sắp xếp ổn thoả cho hắn.”
Trong lòng Kỷ Sơ Đào vui vẻ, cảm thấy sự cố gắng gần đây của mình đã được đền đáp, vội vàng cảm ơn rồi nhanh chóng báo “chuyện vui” này cho Kỳ Viêm biết.
Chờ đến khi Kỷ Sơ Đào rời đi, Thu nữ sử đi từ ngoài điện vào, bẩm báo: “Điện hạ, Tả tướng Chử đại nhân cầu kiến.”
Ý cười trên khoé môi Kỷ Nguyên biến mất, thờ ơ nói: “Tuyên.”
Một văn thần trẻ tuổi mặc bộ quan bào màu tím, thân đeo túi Kim Ngư đi đến, cúi người hành lễ, giọng nói trong trẻo như ngọc: “Thần Chử Hành, bái kiến Trưởng Công chúa điện hạ.”
“Giữa ngươi với ta không cần phải để ý đến mấy nghi thức xã giao đấy đâu.” Kỷ Nguyên nhân lấy trà do cung tỳ dâng lên, nhẹ nhàng thổi lá trà vụn trong tách: “Lần này, ngươi lại muốn thật lòng khuyên nhủ ta gì đây?”
Dáng người Chử Hành lạnh lùng như ngọc, đến cả sợi tóc cũng để lộ ra sự tao nhã của mùi mực, hỏi: “Nghe nói điện hạ muốn giao lại Quỳnh Lâm yến cho Vĩnh Ninh Trưởng Công chúa sắp xếp?”
“Tin tức của Tả tướng nhanh thật.” Kỷ Nguyên chẳng nói đúng sai, thản nhiên nói: “Người đứng đầu trong kỳ thi hội lần này tên là Mạnh Tôn, một người trẻ tuổi vô cùng tài giỏi, rất xuất sắc, bổn cung muốn để hắn làm quen với Vĩnh Ninh.”
Hiểu được ý đồ của Kỷ Nguyên, hàng lông mày đẹp của Chử Hành hơi nhíu lại: “Mạnh Trạng nguyên là nhân tài hiếm có, sau này chắc chắn sẽ là lương đống trong triều. Nếu kết đôi với Vĩnh Ninh Trưởng Công chúa, có lẽ tiền đồ của hắn sẽ đứt đoạn, quá đáng tiếc…”
Một tiếng rầm vang lên, Kỷ Nguyên đặt mạnh chén trà trong tay xuống.
Nước trà ấm áp bắn ra, nhưng trên mặt nàng ấy vẫn nở nụ cười khéo léo, hỏi Chử Hành: “Lúc trước Chử đại nhân không muốn từ bỏ tiền đồ, sao ngươi biết Mạnh Tôn cũng không muốn thế?”