Lạc Cẩm Xuyên nheo mắt đánh giá Yến Thanh Ti, đẹp, thực rất đẹp.
Bên cạnh hắn ta trước giờ không thiếu người đẹp, người đẹp hơn Yến Thanh Ti không phải là không có, nhưng không có một ai giống cô ta, vẻ đẹp của cô ta đã đánh thức con quỷ xấu xa trong lòng bạn và câu dẫn nó phạm tội.
Yến Thanh Ti so với ba năm trước còn quyến rũ hơn, cái vẻ ngây ngô non nớt đã biến mất, hiện tại trông cô giống như một đoá anh túc nở rộ xinh đẹp đầy mê hoặc. Bản thân bạn biết rõ rành rành rằng đóa hoa đó là có độc, biết rằng cô ta sinh ra đã gian ác nhưng không thể nào kiềm chế được cái khát vọng điên cuồng đang dậy lên ở trong lòng.
Nếu không thì Lạc Cẩm Xuyên đã không sai người theo dõi Yến Thanh Ti, rồi tự mình chạy đến đây một chuyến để tóm lấy cô ta.
Từ trước đến giờ Lạc Cẩm Xuyên chưa bao giờ có cảm giác bức bách nôn nóng muốn chiếm lấy một người đàn bà như thế.
Hắn ta thực sự muốn lột sạch y phục của cô ra, muốn đè cô ra mà chiếm lấy cô ngay tại đây.
Yến Thanh Ti “xì” một tiếng đầy giễu cợt, nhìn đi, đây mới là mới là bộ mặt thật sự của Lạc Cẩm Xuyên đằng sau cái mặt nạ kia, giả dối đến buồn nôn.
Yến Thanh Ti nhìn Lạc Cẩm Xuyên, trên mặt tràn ngập khinh thường và chán ghét, đôi môi đỏ mọng cong lên cười lạnh khinh bỉ: “Lạc Cẩm Xuyên, anh thực sự cho rằng vào cái tối ba năm trước, lúc Yến Như Kha bỏ thuốc tôi, tôi không nhìn thấy anh hay sao? Lúc đó anh nhìn thấy rõ rành rành, vậy mà không cản lại, cũng không nhắc nhở tôi, anh muốn đợi đến lúc dược hiệu của thuốc phát tác rồi, anh mới thuận gió đẩy thuyển, ra tay cứu tôi sẵn tiện chơi tôi luôn chứ gì, xong việc rồi thì tôi phải mang ơn mang đức của anh để anh muốn chơi kiểu gì thì chơi đó phỏng? Mẹ nó chứ, đừng nghĩ ai cũng ngu như anh?”
Yến Minh Châu suốt ngày nghi thần nghi quỷ, nghi ngờ Yến Thanh Ti dụ dỗ Lạc Cẩm Xuyên, nào đâu có biết, từ trước đến giờ chỉ có một mình Lạc Cẩm Xuyên ủ mưu chiếm đoạt Yến Thanh Ti mà thôi.
Từ cái ngày đầu tiên gặp Lạc Cẩm Xuyên Yến Thanh Ti đã biết thừa, gã đàn ông chẳng phải thứ tốt lành gì.
Lạc Cẩm xuyên lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng nhanh chóng biến mất, hắn ta đưa tay nhấc cằm của Yến Thanh Ti lên: “Quả nhiên cô thú vị hơn Yến Minh Châu rất nhiều, cặp với tôi thì sao, cặp với tôi, tôi cho cô
làm nữ chính tất cả các phim cô đang đóng.”
Khoé môi Yến Thanh Ti treo một nụ cười chế nhạo: “Lạc Cẩm Xuyên à Lạc Cẩm Xuyên, cặp với một thằng đàn ông như anh sao? “ Yến Thanh Ti túm chặt cà vạt trên cổ Lạc Cẩm Xuyên, thít thật chặt, đẩy hắn một cái thật mạnh về đằng sau, lưng Lạc Cẩm Xuyên va cái bộp vào bức tường đằng sau.
Yến Thanh Ti chầm chậm nhấn từng chữ: “Đúng là… khiến người khác chán ghét mà…”
Cô vênh cằm đầy kiêu hãnh: “Mặc dù tôi đây tuy có ‘tiện’…. nhưng cũng không đến nỗi đói bụng ăn quàng, anh, tôi còn chưa để vào mắt.”
Lạc Cẩm Xuyên lười biếng dựa vào tường đứng dậy, cũng chẳng phản kháng lại, nhếch mép nói: “Tôi thì không được, nhưng Nhạc Chính Phong thì được đúng không?”
Yến Thanh Ti nhướn mày: “Đúng thế, anh ta thì được.”
Trong con ngươi tối đen của Lạc Cẩm Xuyên lướt qua sự lạnh lẽo, hắn ta nói: “Vậy thì cô cứ chờ xem, sớm muộn gì, tôi cũng sẽ đè cô xuống giường thôi.”
Yến Thanh Ti: “Được, Tôi đợi đấy…xem anh có số để đến ‘chơi’ tôi không nào.”
…………
Tối đến, Lạc Cẩm Xuyên đến quán bar, nơi tụ tập của đám công tử ca ở cái đất Lạc Thành, đám con gái ở đó chỉ có đẹp hơn chứ không có đẹp nhất, váy đứa nào đứa nấy chỉ có ngắn hơn chứ không có ngắn nhất.
Lạc Cẩm Xuyên liếc mắt một vòng, người đàn ông ngồi ở chủ vị, mặt mũi tinh xảo, mắt phượng khép hờ, môi mỏng lạnh lùng, da trắng, tướng mạo đẹp (nghe như tả gái), rõ rành rành là kiểu nam sinh nữ tướng, nhưng anh ta không có một chút âm nhu nào, cả người đều toát ra vẻ cao quý, kinh tài tuyệt diễm, người đàn ông như thế, chỉ cần gặp qua một lần thì sẽ không bao giờ quên được.
Đám con gái bên cạnh anh ta, một người đấm chân, một người bóp vai, một người khác thì rót rượu, như thể đang hầu hạ lão phật gia nào đó, ngoan ngoãn theo quy củ, không ai dám làm loạn.
Thực ra thì không có một người nào dám làm loạn với anh ta mới đúng.
Cho dù ngồi giữa một đám đầy tục khí anh ta vẫn như một bông hoa sen không hôi tanh mùi bùn, chỉ cần có anh ta ở đó, tất cả những kẻ khác đều biến thành làm nền.