Phòng nghỉ không lớn, vài người hai mặt nhìn nhau, tiếp theo ánh mắt đồng thời nhìn đến thiếu niên bên người Fuuto, ánh mắt có chút tìm tòi nghiên cứu không ngừng đảo qua.
Yuuya có chút không được tự nhiên nghiêng nghiêng thân mình, không thể thấy nhíu mi lại, trong lòng quả thực hận thấu Fuuto tùy ý làm bậy, cư nhiên mặc kệ ý nguyện của cậu liền đem cậu tới địa phương này.
Làm đội trưởng của đoàn đội, Setsu cảm thấy cần phải hiểu biết trạng huống của thành viên một chút "Fuuto, người kia là ai?"
Fuuto ôm ngực ngồi ở một bên, nghe vậy gợi lên một nụ cười "Đương nhiên là người của tôi, là do tôi mang về từ trong rừng cây, ân...... Là chú dê con lạc đường."
Yuuya không có bất kì phản ứng nào, chỉ an tĩnh rũ mắt xuống, ngồi không nhúc nhích, tựa như một con rối. Dù sao cậu cũng đã quyết định, mặc kệ người này nói cái gì cũng sẽ không hề để ý đến hắn.
Ngữ khí của Fuuto, thực rõ ràng là có lệ chiếm đa số, mọi người cũng sẽ không thật sự tin tưởng hắn nói, tuy rằng Yuuya thật sự là lạc đường ở trong rừng cây.
Mấy cái thành viên đồng dạng tò mò đánh giá Yuuya, thiếu niên này thoạt nhìn còn rất nhỏ, một đầu tóc đen tinh thuần mềm mại, khuôn mặt trắng nõn tinh xảo, so với minh tinh trên màn ảnh thì xinh đẹp hơn rất nhiều, người như vậy nếu là nghệ sĩ, bọn họ sao có thể sẽ không quen biết?
Nhưng nếu không phải nghệ sĩ, Fuuto lại tìm được cậu ấy từ nơi nào?
Daichi không tán đồng nói "Fuuto, sao cậu lại có thể tùy ý mang người về, người nhà của em ấy khẳng định sẽ lo lắng, quan trọng nhất chính là, đứa nhỏ này cậu có nhận thức không?"
Fuuto gãi gãi tóc, không kiên nhẫn đứng lên, "Phiền quá, cậu ta cùng tôi ở bên nhau, người nhà đều thập phần yên tâm, như vậy có thể đi!"
Mới là lạ!
Ukyo vừa bị treo điện thoại tức đến mức muốn vọt qua đó!
Hắn bên này lo lắng không yên, bên kia ngay cả giải thích cũng không có liền treo điện thoại, hiện tại càng tốt, điện thoại gọi qua còn chưa nhận được đã bị chặt đứt.
Thực tốt, Asahina Fuuto!
Có phải gần đây tính tình hắn quá tốt? Sắc mặt Ukyo đổi đổi, tiếp theo xanh mặt đưa điện thoại di động cho Ema.
"Thế nào? Yuuya ở nơi nào?" Ema không nhận ra sắc mặt Ukyo thay đổi.
"Chúng ta về biệt thự trước, đợi lát nữa lại nói." Cho Masaomi một ánh mắt, Ukyo dẫn đầu trở về, hắn phải ngẫm kĩ lại, làm sao thu thập hỗn tiểu tử kia.
Hoạt động ban đêm đã kết thúc, tiếp theo liền phải rời Nhạc Sơn đi đến địa phương khác, Daichi vừa thấy Yuuya, có chút không biết làm thế nào "Cậu ta làm sao bây giờ? Hiện tại phải đi khách sạn nghỉ ngơi, ngày mai chúng ta liền phải chạy đến Yokohama, nơi đó có một buổi họp mặt fan."
Bên mấy thành viên, Kai nhìn chằm chằm Yuuya, nhíu nhíu mày, nói tiếp, "Đi khách sạn trước đi, tôi nghĩ Fuuto hẳn là có ý nghĩ của chính mình, rốt cuộc cậu ta cũng chỉ là một nhân vật của công chúng, tùy hứng cũng phải có một mức độ."
Một người khác cười nhạt một tiếng "Tốt nhất là như thế."
Yuuya có chút nghi hoặc nhìn mấy người này, luôn cảm thấy không khí giữa mấy người này có chút kỳ quái, không biết có phải là vì hoàn cảnh lúc trước cậu trải qua, mà cậu đối với cảm xúc của người khác thập phần nhạy bén.
Mấy người này rõ ràng là một tổ hợp, nhưng quan hệ lại không tốt như tưởng tượng.
Bất quá Yuuya nghĩ lại, Fuuto có tính cách như vậy, đổi thành ai cũng không chịu nổi hắn, quan hệ không tốt mới là bình thường đi.
Chờ đến khi người đại diện tới, kinh ngạc nhìn tổ hợp nhiều thêm một người này, lại còn lớn lên xinh đẹp vô cùng, người đại diện trong giới nghệ sĩ có chút danh tiếng lập tức liền cảm thấy tâm ngứa.
Yuuya ngẩng đầu nhìn lại, là một ông chú mang theo mắt kính cười đáng khinh quỷ dị nhìn chính mình, cậu nhịn không được lui về phía sau một bước, Fuuto phát hiện người bên cạnh không đúng, nhìn thần sắc của người đại diện, minh bạch ý tứ của ông ta, hắn cũng không nghĩ nói nhiều lời, chỉ là che chở Yuuya "Cậu ta là bảo bối của nhà chúng tôi, Aki-san cũng đừng nghĩ."
Tinh quang trong mắt Aki chợt lóe, nói "Thật sự không suy xét xuất đạo sao? Tiền vốn như vậy, nếu không tiến vào giới nghệ sĩ thật sự là quá đáng tiếc, chỉ cần trải qua đóng gói, anh tin tưởng không tới mấy năm tuyệt đối có thể trở thành siêu sao!"
Nói mặt sau, Aki còn bị ý tưởng của mình kích động một phen, phảng phất người đang đứng trước mắt mình là một siêu sao kim quang lấp lánh, tươi cười càng thêm đáng khinh.
Trong mắt Fuuto tràn đầy cười nhạo "Tôi nghĩ đó không có khả năng, Aki-san còn không bằng chờ tôi trở thành siêu sao đi."
Aki ngẩn ra, nhìn Fuuto, mang theo chút tiếc nuối lắc đầu "Cậu, cậu còn không được."
Sắc mặt Fuuto thay đổi "Có ý tứ gì?"
"Anh biết cậu vẫn luôn rất muốn trở thành diễn viên, nhưng cậu trước mắt, còn không được."
Yuuya có chút kinh ngạc, cậu đứng ở bên cạnh Fuuto, tự nhiên là có thể cảm nhận được cảm xúc phập phồng của hắn, thực rõ ràng, người đại diện nói làm hắn thập phần không vui.
"Chẳng lẽ là bởi vì tư lịch của tôi không đủ, anh liền phủ nhận tôi sao!"
"Không phải vấn đề tư lịch, mà là......"
"Là cái gì?" Cơ hồ là một chữ một chữ nhảy ra, Fuuto cắn răng hỏi.
"Cậu ngay cả vấn đề của mình còn không rõ, sao có thể diễn tốt nhân vật? Anh là người đại diện của cậu, chuyện gì cũng phải vì cậu suy xét, cậu hiện tại rõ ràng là không thích hợp diễn kịch."
Fuuto cười nhạo một tiếng, hiển nhiên đối với những lời này thập phần khinh thường, trên mặt mang theo tức giận đi vào phòng khách sạn.
Yuuya cùng Aki hai mặt đối diện.
Nhìn khuôn mặt thiếu niên tinh xảo không giống người thật, Aki có chút thất thần, tiếp theo cười mỉa một tiếng "Chào cậu, xin hỏi......"
Lời nói còn chưa xong, cửa lại mở, Fuuto sắc mặt nặng nề đi ra, túm tay Yuuya liền đem người kéo vào, trước khi đóng cửa, mắt chứa cảnh cáo liếc nhìn Aki một cái "Không được đánh chủ
ý lên cậu ta."
Phanh ——
"Này hỗn tiểu tử! Cậu ta rốt cuộc có biết ai mới là lão đại không, có tin tôi làm cậu không tiếp được thông cáo a......"
Bị kéo vào phòng, Yuuya ngốc ngốc đứng tại chỗ, đầu óc có chút không linh hoạt.
Người này rốt cuộc đem chính mình tới nơi này làm cái gì?
Fuuto vừa vào phòng, liền tiến vào phòng tắm tắm rửa, Yuuya nhìn cửa phòng tắm đóng chặt, đi đến đầu giường, nơi này là khách sạn có chuẩn bị điện thoại, cậu nghĩ nghĩ, gọi đến điện thoại Ema.
"Alo?" Thanh âm bên kia điện thoại có chút nghi hoặc.
"Là em, chị."
"Yuuya!" Thanh âm có chút kinh hỉ của Ema truyền đến, tiếp theo bên kia điện thoại tựa hồ ồn ào lên, hình như người bên cạnh không ít, Yuuya nghe được thanh âm của Masaomi và Ukyo.
Sao có thể, đã trễ thế này rồi, vì sao chị còn ở cùng mấy nam nhân kia?
Yuuya ẩn ẩn có chút lo lắng, "Chị, chị không có việc gì đi? Chị không cần lo lắng, em ở khách sạn...... Không có chuyện gì......"
Yuuya vừa nói, liền nghe được trong phòng tắm truyền đến một thanh âm cực vang.
Thanh âm lớn đến mức đầu bên kia điện thoại còn nghe rõ, Ema tạm dừng một lúc lâu, tiếp theo càng thêm lo lắng, thanh âm vội vàng truyền đến, "Làm sao vậy? Đó là thanh âm gì, Yuuya? Bên chỗ em đã xảy ra chuyện gì?"
Nghe thanh âm này, giống như là có cái gì đó nổ mạnh, sao có thể làm Ema không lo lắng.
Yuuya cũng đột nhiên ngốc, cậu ngẩn ra một lúc lâu, buông điện thoại, đi tới cửa phòng tắm, chần chờ sau một lúc, gõ cửa phòng "Này, cậu không sao chứ?"
Bên trong không có nửa điểm thanh âm truyền tới.
Chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện? Đột nhiên nghĩ đến nguyên nhân này, Yuuya có chút hoảng loạn, duỗi tay đẩy cửa, cửa phòng tắm cũng không có khóa, cậu thực nhẹ nhàng liền mở ra cửa, một trận nhiệt khí truyền đến, trong phòng tắm đều là sương mù, Yuuya trong khoảng thời gian ngắn cũng không thấy Fuuto ở nơi nào.
"Này, cậu có khỏe không?"
"Đứng lại! Không cần lại đây!" Thanh âm theo âm rung truyền tới, thanh âm Fuuto có chút suy yếu.
Yuuya dừng một chút, nghe thanh âm này cũng không biết người bên trong đến tột cùng là bị làm sao, cậu tạm dừng sau một lúc lâu, tiếp tục đi lên phía trước, ít nhất cũng phải để cậu minh bạch đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
"Đáng chết! Đã nói là không cần lại đây!" Fuuto dựa vào ven tường, thanh âm ẩn ẩn mang theo khóc nức nở.
"Cậu làm sao vậy? Có phải là bị thương không......" Yuuya khăng khăng đi qua, lại thấy Fuuto che lại hạ thân, cả người phát run, trong khoảng thời gian ngắn, cũng không biết nên phản ứng như thế nào.
Fuuto nổi giận đùng đùng trừng mắt, hốc mắt phiếm nước mắt đỏ bừng lên, hiển nhiên là đau tới cực hạn lại nhịn đến vạn phần vất vả, "Cậu đi ra ngoài!"
Phòng tắm là một mảnh hỗn độn, Yuuya tùy ý nhìn quét một vòng, phát hiện cái ống dưới vòi hoa sen đã bị tách ra rớt xuống mặt đất, hơn nữa chỗ đó thập phần rách nát, rõ ràng không phải là đơn thuần rơi xuống.
Nói như vậy, tiếng nổ mạnh vừa rồi......
Yuuya nhịn không được đem ánh mắt chuyển qua người Fuuto, hắn thống khổ cong người, mày nhíu chặt, sắc mặt thập phần tái nhợt, ẩn ẩn có mồ hôi theo cái trán chảy xuống.
Bị thương tới rồi!
Hơn nữa nơi bị thương......
Yuuya đột nhiên có chút không nỡ nhìn thẳng, lui về phía sau một bước nói "Tôi gọi điện thoại kêu bác sĩ."
"Cậu dám!" Ánh mắt của Fuuto hung ác như muốn cắn người.
Không phải vấn đề có dám hay không, mà là hiện tại, cậu rõ ràng là đau đến mức sắp ngất đi rồi...... Yuuya nhịn không được chửi thầm ở trong lòng.
Hơn nữa nơi đó, không kịp thời trị liệu một chút thật sự có ổn không? Sẽ không bị nóng chín đi......
Bị ý nghĩ của chính mình chấn kinh, Yuuya chạy vội về phòng, phát hiện điện thoại vừa thông hồi nãy còn chưa cắt đứt, cậu tiếp lên, truyền đến chính là thanh âm của Ukyo "Alo? Yuuya sao? Đã xảy ra chuyện gì?"
Yuuya trầm mặc một lúc lâu, rốt cuộc cũng mở miệng "Ngô...... Đã xảy ra chuyện."
Ukyo rõ ràng là bị dọa rồi "Chuyện gì, có nặng lắm không, nói cho anh địa chỉ, anh lập tức chạy đến."
"Là...... Là chít chít......" Da mặt thiếu niên còn rất mỏng, đối với loại chuyện này cũng không thể bình tĩnh nói ra, nhưng không nói đối phương cũng không hiểu rõ ràng lắm, cậu đành phải căng da đầu tiếp tục nói tiếp "Chít chít bị bỏng rồi...... Thoạt nhìn rất đau......"
Nam nhân ở bên kia điện thoại đã dại ra "......"
--------------------------------
Cíu với!!!
Thật sự là tôi vẫn không lập được một wordpress hoàn chỉnh :((
Làm sao bây giờ??
Có cao nhân nào rủ lòng thương giúp đỡ tôi không???
Truyện convert hay :
Hồng Mông Thiên Đế