Sau khi biết ngọc bội là của Hình Phong từng đeo, Bùi An quả thật từng muốn vứt nó đi.
Một ngọc tặng hai người, thế mà nàng cũng nghĩ ra được.
Nhưng sau đó kết hợp với tình cảnh của nàng, ngẫm lại, nàng không cha không mẹ, Vương gia cũng không phải là đại phú đại quý, ngọc bội chất lượng như vậy hẳn cũng không có cái thứ hai.
Trước đó không lâu, hắn còn phải thuyết phục mình tiếp nhận thứ ‘hàng đã qua tay’ này.
Giờ hay rồi, nàng lại muốn đòi lại.
Bùi An trong lòng có chút không vui, không muốn đáp lời, ánh mắt cũng không nhìn nàng.
Nến đỏ đã cháy xuống một đoạn, dầu sáp chảy ra, nhỏ thành vết.
Trầm mặc một lát, Bùi An quay đầu lại, thấy ánh mắt Vân Nương còn vương nơi mặt hắn.
Bóng đêm dần tối, ánh mắt của nàng tựa hồ càng lúc càng tinh tán.
“Không đeo trên người.” Bùi An rốt cuộc vẫn đáp.
Hôm nay hắn thành thân, người tới rất nhiều, trong đó có người giao tình sâu đậm với Hình Phong.
Hai năm trước lúc mình mới quen hắn, hắn đã đeo khối ngọc kia bên người.
Chính mình có thể nhận ra, người khác cũng có thể nhận ra, đến lúc đó không biết lại sẽ truyền ra nhàn thoại gì.
Để tránh phức tạp, đêm qua Bùi An đã tháo xuống, thuận tay đặt ở thư phòng.
Thật sự không đeo trên người.
Vân Nương gật đầu, có chút hiểu lòng người, “Ừ, vậy ngày mai lang quân trả lại ta.”
Bùi An:…
Nàng muốn lấy lại như vậy, Bùi An nghĩ lại lời nói lúc trước của nàng, lại sinh ra hoài nghi.
Đang muốn nhìn nàng, xem có phải say rượu rồi nên nói thật hay không, lại thấy người đối diện dường như bị nóng, đưa tay nhẹ nhàng mở vạt áo.
Nàng mặc bộ đồ này cổ áo vốn đã mở rộng, không cần động cũng có thể nhìn thấy bên trong, nàng vừa mở ra, da thịt mơn mởn dưới hồng sa nhất thời lộ ra mồn một.
Trắng đến phát sáng, tựa hồ bóng loáng như ngọc.
Một chén rượu mới vừa xuống bụng, ruột gan càng cồn cào.
Mặc dù là một chén rượu trái cây rượu, nhưng trước sau sau cộng lại cũng phải hơn mười chén.
Có lẽ là có tác dụng rồi.
Bùi An nhìn nàng, dường như nàng cũng không khá hơn chút nào, hai gò má đỏ ửng lên, như mây lửa trong ráng chiều, rượu mạnh như vậy, có thể chịu được đến bây giờ, không dễ đâu.
“Ăn no chưa? ” Bùi An hỏi nàng.
Cơm trong bát Vân Nương đã sớm sạch sẽ.
Rượu nhạt cũng là rượu, nàng uống có hơn mười chén, lúc vào miệng bất giác lại cảm thấy ngực ấm áp dễ chịu, muốn tìm một chỗ nằm.
“Ăn no rồi, lang quân thì sao?”
Bùi An gật đầu, nói, “Canh giờ không còn sớm, nghỉ ngơi đi.”
Nói xong đứng dậy trước, kêu người bên ngoài vào dọn bàn, lại quay đầu nhìn Vân Nương.
Vân Nương bị hắn nhìn, trong lòng nhảy dựng, lập tức bật dậy, động tác quá nhanh, suýt nữa không đứng vững, vội đỡ lấy mép bàn trước mặt.
Lần hù dọa này hơi có chút hoa dung thất sắc.
Biết nàng say, Bùi An chậm rãi đi qua, nghiêng người dắt tay nàng, “Có thể đi vững không?”
Ngoại trừ trong lòng dần dần nảy sinh ra ấm áp nói không rõ ràng kia, ngoài ra, đầu óc Vân Nương kì thực rất tỉnh táo, nàng chỉ là không đứng vững, nhưng đột nhiên bị hắn tiến lên nắm tay như vậy, bàn tay rộng lớn nắm lấy năm ngón tay nàng, cảm giác mềm mại từ ngón tay không khỏi vọt tới trong lòng, đầu óc lại có chút rối loạn.
Quả nhiên rượu kia mặc dù nhạt nhưng có hậu lực.
Có thể chính hắn cũng say, nàng cũng không thể để hắn đỡ, Vân Nương đứng thẳng lên.
Bùi An nắm tay nàng không buông, lại còn từng bước từng bước chậm rãi đưa nàng lên giường hỉ sau rèm châu.
Vân Nương không có lý do gì tránh hắn, bước chân ngoan ngoãn đi theo.
Đến bên ngoài rèm châu, trong đầu thoáng cái lại sinh ra một ý niệm, nếu say rồi, hắn, có thể vừa đặt lưng đã ngủ rồi không……
Nếu như ngủ, nàng nên làm gì bây giờ.
Thật sự không tròn không may mắn sao……
Mặc dù hắn say, nàng cũng có chút say, nhưng trong lòng vẫn có chút thấp thỏm.
Những bức họa trong sách, đừng nói hai người trên người không có một mảnh vải, làm những tư thế như vậy, rất, rất xấu hổ.
Lần này nghĩ đến nhập thần, lại quên dưới chân.
Bùi An đã vén rèm lên, vượt qua ngưỡng cửa, sợ nàng ngã, cố ý quay đầu chờ nàng nhấc chân.
Vì nàng không để ý nên vẫn vấp chân ở ngưỡng cửa, đổ mình về phía hắn.
Bùi An dùng sức nâng khuỷu tay nàng, không giữ chặt, trực tiếp đỡ lấy eo nàng.
Hắn dịu dàng nắm chặt eo nhỏ, chỉ cách một tầng sa mỏng, nhiệt độ hắn có thể cảm nhận được, trong nháy mắt giống như đụng phải lôi quang, cả người tê dại không nhúc nhích.
Nàng cuống quít kéo cánh tay hắn, chậm rãi đứng trong lòng hắn
Ngắn ngủn hơn mười bước, nàng vấp hai lần, Vân Nương cũng cảm thấy mình thật sự say rồi
Tò mò trong bình kia rốt cuộc là rượu gì, không màu không vị, không say đầu óc, chỉ say tứ chi, đợi nàng hoàn hồn đứng lên, mới nhận ra cục diện.
Tệ thật.
Nàng ở trong lòng Bùi An.
Một tầng lụa đỏ trên người nàng, cộng thêm một tầng lụa đỏ trên người hắn, tổng cộng là hai tầng sa mỏng manh, lúc này da dán vào da, có thể cảm nhận được trống ngực của nhau.
Nhất là yên tĩnh, trong đầu hai người hiện lên những cảnh kia, những ý niệm thường tình trong đầu đồng thời nổi lên, không thể vãn hồi.
Không ai nhúc nhích.
Giằng co trong chốc lát, bên ngoài truyền đến tiếng dọn bàn.
Hai người đột nhiên tỉnh lại.
Nàng say thành như vậy, hắn quả quyết không thể buông tay nữa, không chỉ không buông tay, mà một bàn tay cũng khoác lên lưng nàng, chậm rãi nói một tiếng, “Cẩn thận.”
Vân Nương ngừng thở, thật vất vả mới thích ứng được với bàn tay đang dán trên lưng nàng, vốn tưởng rằng hắn sẽ buông nàng ra, không ngờ, thắt lưng bên kia, cũng bị hắn ôm luôn.
Hắn cách một tầng sa mỏng, không cảm nhận được nàng run rẩy.
Nhưng Vân Nương lại rõ ràng, hắn vừa chạm, tâm thần nàng đã cực kỳ bất ổn.
Đêm động phòng, phu quân của nàng đang ôm nàng, hai người còn mặc đồ kiểu này……
Nàng chưa bao giờ được nam nhân ôm như vậy, cảm xúc xa lạ trong lòng không phân biệt được, dưới hai tầng k1ch thích, Vân Nương cảm thấy rượu kia đã phát huy tác dụng cực độ, toàn thân nàng mềm nhũn.
Hắn không say sao?
Không biết tại sao hắn còn có thể đứng vững như vậy, Vân Nương mờ mịt ngẩng đầu dò xét qua, thấy đôi mắt hắn thậm chí đã mờ mịt, sâu như đầm nước không thấy đáy, làm sao còn có nửa điểm tỉnh táo, lại kịp thời
nuốt những lời trong cổ họng.
“Làm sao vậy.
“Bùi An chậm rãi cúi đầu xuống