Edit: Dẻo Dẹo
Ừ, đã lan truyền đến như vậy rồi, thậm chí một khắc trước còn nghe nói trước mặt bọn họ.
Bị nhốt trong viện năm năm nên Vương Vân rất ít nói chuyện cùng người khác.
Ăn nói vụng về không biết nên đáp lời người ta như thế nào, chỉ gật đầu rồi nói: “Ta cũng có nghe qua chuyện đó.”
Nói xong thì không nói tiếp nữa.
Lời nói ngắn gọn xúc tích quả thật khác hẳn với Tiêu nương tử cằn nhằn liên miên, Bùi An đưa mắt nhìn nàng nhiều hơn một chút.
Gia thế của Vương gia thế nào, từ lúc lời đồn truyền đến tai thì chàng đã biết rõ tất tần tật.
Vương Nhung Thiên là nữ nhi của Vương tướng quân, con gái của võ tướng đằng sau không quyền không thế, đồng nghĩa cũng không có gì phiền toái.
So với Tiêu gia, thân phận của Vương Vân đối với chàng mà nói thì sau này đỡ phải lo này kia nhiều hơn.
Võ tướng xuất thân gia tộc, với quan văn cầm quyền hiện giờ, không có nhiều người bằng lòng kết thân, một là sợ bị liên luỵ đến tiền đồ, hai là sợ gặp phải phiền toái.
Hình gia cũng như thế, theo như lời của Minh Dương công chúa thì cũng không phải là không có thật.
Lấy quan hệ hai nhà Hình – Vương trước kia thì hẳn là từng có ý niệm định thân trong đầu, hoặc là đã hứa miệng.
Nhưng hiện giờ Hình gia có dính líu tới hoàng gia, đã không thể nữa.
Vương lão phu nhân luôn là người thông minh, sau khi lời đồn phát sinh cũng không động tĩnh gì.
Sớm xác nhận được rõ ràng Hình gia sẽ không kết thân với Vương gia, nếu chàng đoán đúng thì lão nhân gia nhà nàng hiện giờ đang đợi chàng đưa gió đông lên tới cửa.
Thái độ của Bệ hạ, Hình gia, Vương gia chàng có thể đoán được, duy chỉ có thái độ của Vương Vân là không xác định được.
Chàng không giỏi lấy lòng người khác, nếu nàng đã có người trong lòng thì chàng sẽ không cưỡng cầu.
Bùi An thử hỏi: “Vương cô nương có cách nào tốt không?”
Nàng phải nguyện ý gả thì chàng mới có thể giúp được, còn nếu không muốn, cùng lắm là chàng đi làm sáng tỏ là hai người không có bất kỳ quan hệ gì, nhưng về phần lời đồn sẽ như thế nào nữa, chàng cũng bất lực.
Vương Vân thấy chàng trầm mặc hồi lâu, buồn bực bản thân ăn nói vụng về làm lời tán gẫu vào ngõ cụt, lại nghe thấy đối phương mở miệng nói tiếp thì không khỏi thả lỏng, còn chưa kịp cao hứng, miệng lại phong bế.
Nàng thì có cách gì? Nếu nàng có thể nghĩ ra được, đã không phải đến nơi này với chàng.
“Không có.” Vương Vân trông bầu vẽ gáo*, hỏi ngược lại chàng: “Bùi công tử thì sao?”
*Trông bầu vẽ gáo: bắt chước
Bùi An cân nhắc câu nói không có kia của nàng là có ý gì, nhất thời không đáp lại.
Không khí lại trầm mặc.
Vương Vân cảm thấy nếu cứ tiếp tục như thế nữa, cứ đà này thì nàng mà mở miệng thì đối phương sẽ tắt tiếng, phỏng chừng còn không có kết quả gì.
Nếu trong lòng đã quyết định, lửa cũng đã cháy sém tới lông mày, nàng cũng không thể che giấu nữa, bày tỏ thái độ của mình với chàng trước: “Nếu không thì cứ vậy đi?”
Lấy giả thành thật, đây đã là đường lui tốt nhất trước mắt nàng, không còn lựa chọn nào khác.
Nàng nghe Thanh Ngọc nói, cha mẹ của Bùi công tử đã không còn ở nhân gian, quý phủ chỉ có một vị lão phu nhân, mấy năm nay nàng ở chung với tổ mẫu nên đã có kinh nghiệm.
Chuyện đã qua, đối phương nói cái gì thì chính là cái đó, nàng tuyệt đối sẽ không nhiều lời.
Nhưng nàng không chắc Bùi công tử có ý gì, lời nói tương đối mơ hồ.
Nếu chàng không muốn thì nàng có thể tìm một cái cớ để trở về.
Hôn nhân đại sự, vốn tưởng chàng cũng sẽ cân nhắc một phen, hoặc là hỏi tình huống của nhau một chút rồi ra quyết định, nhưng lại không có.
Đối phương trả lời rất nhanh, như là buộc miệng thốt ra: “Được, ngày mai ta đến cầu hôn.”
Vương Vân sợ run một chút, mờ mịt một hồi, sau đó đột nhiên sửng sốt rồi không phản ứng gì tiếp.
Thấy nàng chậm chạp không có động tĩnh gì, Bùi An chủ động hỏi: “Còn gì muốn nói không?” Hôm nay ra quyết định thì sau này không được hối hận.
Lúc này đầu óc Vương Vân trống rỗng, lắc đầu nói: “Không, không có.”
Sau đó thì nói được.
Bùi An đứng lên: “Vậy Vương cô nương đi trước một bước, hay là Bùi mỗ đi trước?”
Không biết một luồng gió lạnh từ đâu thổi tới người nàng, cuối cùng thì Vương Vân cũng lấy lại tinh thần, nàng đứng lên theo, khách sáo nói: “Bùi công tử đi trước đi, đã đến đây rồi, ta ở lại đi dạo tháp miếu một chút.”
“Được.”
Bùi An cất bước đi về phía cửa, bóng dáng đi ra từ sau bình phong, từ phía Vương Vân thì có thể nhìn thấy nửa người.
Lúc này Vương Vân đột nhiên nhớ tới, mình xuất phát muộn nửa canh giờ.
Bận rộn.
Chưa nhìn thấy được cái gì, sau này trên đường có đụng phải, nói không chừng cũng không nhận ra.
Bất tri bất giác thì Vương Vân đã ló đầu ra ngoài, cố gắng phân biệt vết tích từ trên góc áo của đối phương, ai ngờ bước chân người nọ dừng lại một chút, đột ngột quay đầu, Vương Vân cuống quít rụt cổ lại.
Đối phương lại đứng ở đó, không nhúc nhích cũng không mở miệng.
Vương Vân không biết chàng muốn làm gì, là còn chuyện gì muốn hỏi nàng, hay là chàng cũng hiểu được câu trả lời của mình khi nãy quá qua loa.
Mà Bùi An chẳng qua là đang do dự nên xưng hô với nàng như thế nào, do dự một lát, chàng gọi: “Vân nương.”
Tên nàng có một chữ Vân, bên cạnh không ít người gọi nàng là Vân nương, đột nhiên nghe được từ trong miệng một công tử xa lạ, tim không hiểu sao lại nhảy lên, vô thức “A” một tiếng.
Sau khi phản ứng lại mới gật đầu, đáp: “Ừm.”
“Người đi ra để ta nhận mặt.”
Vương Vân ngẩn người, sau đó mới hoàn toàn hiểu ra, ngày hôm ấy ở trà lâu không chỉ có mình nàng không nhìn thấy rõ dáng vẻ chàng, mà chàng cũng không thấy rõ mặt mình.
Ai mà nghĩ hai người được cho là tâm đầu ý hợp vậy mà lại không biết mặt nhau, trong lòng không hiểu sao cũng mạnh mẽ trào ra cỗ chua xót, cảm giác không nói nên lời.
Có lẽ là đồng bệnh tương liên, cũng không dễ dàng gì cho hai người bị lời đồn dày vò, bị buộc tới mức phải thành thân với người lạ.
Nàng lo lắng, ngược lại đối phương cũng không yên.
Nhận mặt là đúng, miễn cho lúc đính hôn, hai người mặt đối mặt đi qua nhau, nếu không nhận ra thì chẳng phải sẽ làm người cảm lạnh sao.
Vương Vân vén màn che trên đầu, sau đó mới từ bình phong đi ra.
Đã muốn nhận mặt rồi, Bùi An cũng không tránh đi, ánh mắt không e dè mà nhìn phía sau bình phong.
Nam Quốc rộng mở, chàng đã thấy qua không ít cô nương, dáng vẻ đẹp xấu có cả nhưng chàng không có cảm giác gì.
Giờ phút này chỉ muốn nhận rõ diện mạo đối phương để lần tới gặp mặt không thành trò cười.
Chàng nhìn người, thói quen đầu tiên là nhìn ánh mắt đối phương.
Vậy là khi người phía sau bình phong đi ra, tầm mắt của chàng nhìn một cái thì giữ nguyên trên mặt đối phương.
Theo lời của Thanh Ngọc, hôm nay chính là muốn