"Phương Nguyên sư huynh, ta vẫn không biết vì sao ngươi để tên đại ngốc này đi theo chúng ta làm gì a, chúng ta cũng không phải là đi lao động!"
Sau khi bàn bạc rõ ràng với Quan Ngạo, Phương Nguyên liền lưu lại cho Quan Ngạo 100 khỏa linh thạch để hắn an trí muội muội của mình, sau đó lại cấp cho vị đệ tử quản sự của Sơn Hà viện kia mấy khỏa linh thạch, để cho hắn thống khoái thả người.
Điều này cũng làm cho vị đệ tử Sơn Hà viện kia mừng rỡ không thôi. Kỳ thực với thân phận của Phương Nguyên, dù đối phương không cho linh thạch thì hắn cũng phải thả người, dù sao đây cũng là đại đệ tử chân truyền a!
Có điều nếu như Phương Nguyên đã hào phóng như thế, vậy thì hắn tất nhiên cũng hưng phấn mà nhận lấy, sau đó liền vung tay lên thả người. Đối với kẻ không người nào có thể lý giải như Quan Ngạo, Phương Nguyên dẫn hắn đi, chẳng khác nào bắt hắn chuyển đi khỏi Sơn Hà viện để bái làm môn hạ của Tiểu Trúc phong cả.
Chỉ là Tiểu Kiều sư muội lại có hơi không hiểu về việc này, cho nên nàng mười phần kinh ngạc hỏi.
"Kiểu gì cũng sẽ hữu dụng!"
Phương Nguyên nở nụ cười, lại không nói thẳng, nói tiếp: "Bây giờ đi tới Đan Hà cốc thôi!"
"Nơi đó cũng có người quen của ngươi sao?"
Tiểu Kiều sư muội kinh ngạc hỏi.
Phương Nguyên nở nụ cười: "Ta làm gì có nhiều người quen như vậy, có điều Tôn quản sự thường xuyên đến tìm ta uống rượu, lại còn kể tất cả các thể loại tin đồn trong sơn môn cho ta nghe. Thực ra ta cũng biết, trong góc góc cạnh cạnh của Thanh Dương tông chúng ta có không ít nhân tài. Chỉ có điều, những người này có thể bởi vì kinh lịch, có thể bởi vì tính tình, hoặc bởi vì nguyên nhân gì đó nên mới không lọt vào pháp nhãn của mọi người mà thôi!"
Tiểu Kiều sư muội nghe hắn nói như vậy, trong lòng âm thầm lưu ý, muốn xem hắn tìm được những người nào!
Sau khi đến Đan Hà cốc, nàng liền nhìn thấy một mảnh kỳ hoa dị hương, phồn hoa như gấm. Nhưng thật không ngờ rằng, Phương Nguyên lại không tiến vào Đan Hà cốc, mà quay người đi tới hậu sơn. Nơi này lại là một nơi âm hàn quanh năm không thấy ánh mặt trời, ở một số chỗ ngoặt trên vách đá, thậm chí còn có thể nhìn thấy tuyết đọng. Nhất là thuận theo việc Phương Nguyên đi về phía trước, ven đường lại càng xuất hiện vô số chim chết thú chết, từng bộ thi thể vẫn đang mục nát ở bên đường.
"Thanh Dương tông chúng ta to lớn như vậy, thế mà còn có âm uế chi địa như thế sao?"
Tiểu Kiều sư muội nhìn qua những thứ này thì lẩm bẩm nói thầm trong miệng.
Thẳng đến khi Phương Nguyên đi tới trước một chỗ động phủ rách rưới thì hắn mới dừng chân. Chỉ thấy bên ngoài động phủ kia phủ lên da thú, trên cây treo lên những con thú đã chết. Những con rắn xanh rờn thò đầu ra khỏi xương khô của những con thú đã chết kia, xì xì phun lưỡi, làm cho người ta tê dại cả da đầu!
"Nhiếp sư tỷ có đó không?"
Trong khi đó, Phương Nguyên lại đứng nghiêm trước động phủ này, cao giọng hỏi.
"Đừng đến làm phiền ta, cút!"
Trong động phủ vang lên một giọng nói khàn khàn, giống như kim loại cọ sát, rất là khó nghe.
Phương Nguyên không hề muốn cút đi, chỉ cười nói: "Nghe nói ngươi thử đan không thành, sinh ra một thân nhọt độc?"
Chỗ động phủ kia trầm mặc nửa ngày, sau đó mới có một giọng nói