Cải Thiên Nghịch Đạo

Vô Tận Tạo Hóa Đầy Đất (2)


trước sau

Nói xong, nàng lại nói một cách thoải mái hơn: "Cho nên, phần lớn ma vật trong Ma Tức hồ đều là loại chúng ta có đủ thực lực để ứng phó. Thật ra trước đây trong lúc thí luyện, phần lớn đệ tử tiên môn bị thương tổn đều do bản thân sơ suất, từ đó mới bị ma vật thừa cơ!"   

Phương Nguyên nghe xong, ngược lại rất thỏa mãn với lời của quả ớt nhỏ.   

Đối với tình cảnh trong Ma Tức hồ, hắn đã sớm hiểu rõ, lần này hắn để quả ớt nhỏ nói rõ ngay trước mặt mọi người chính là vì muốn chúng đồng môn yên tâm.   

Dù sao thì chỉ cần có người đã từng vào nơi này, sau đó sống sót đi ra ngoài, sẽ khiến tiềm thức người ta có ấn tượng rằng chuyện này cũng không đặc biệt khó khăn, nhất là khi hắn còn sớm dặn dò quả ớt nhỏ, để nàng cố ý giảm độ khó của lần thí luyện này xuống một chút. Quả nhiên, sau khi chúng đệ tử tiên môn nghe quả ớt nhỏ nói, đại đa số ma vật trong Ma Tức hồ chỉ cần cảnh giới Luyện Khí tầng năm tầng sáu như bọn hắn đã có thể đánh bại, bọn hắn cũng buông lỏng hơn rất nhiều.   

Advertisement

"Cho nên, lần thí luyện này của chúng ta lấy cẩn thận làm chủ, không cầu có công, chỉ cầu không có lỗi!"   

Quả ớt nhỏ nói xong, Phương Nguyên mới tiếp lời mở miệng, trầm giọng nói: "Trước khi vào Ma Tức hồ, ta đã xem qua thông lệ của chư phong khi vào Ma Tức hồ, phần lớn đều tùy ý chư vị đệ tử phân tán ở bên trong các khu vực nhất định, tìm kiếm linh dược. Linh dược tìm được đều thuộc về cá nhân mỗi người. Mà khi gặp phải yêu ma, bọn hắn hoặc là tự chém giết, hoặc là xin đồng môn giúp đỡ... Nhưng chúng ta không giống bọn họ, toàn bộ linh dược phát hiện được trong Ma Tức hồ này đều do ta đảm bảo trước. Sau khi thí luyện kết thúc, ta sẽ dựa theo công đức của mọi người để tiến hành phân phối. Mọi người đã nhớ kỹ chưa?"   

"Như vậy sao..."   

Advertisement

Chúng đệ tử nghe xong đều nghị luận một trận.   

Chẳng qua dù gì hiện nay cũng chỉ mới vừa bắt đầu, ai cũng không biết bản thân có thể hái được linh dược hay không, vì thế bọn hắn cũng không thể cãi lại lời của Phương Nguyên.   

"Vậy các ngươi cứ nhớ lời ta nói!"   

Phương Nguyên thấy thế, cao giọng phân phó: "Vào lúc tra xét, sáu người một tổ, chỉ tra xét trong phương viên ba trăm trượng!"   

"Thấy được linh dược, không thể tự ý thu thập!"   

"Gặp ma vật, cho dù là ma vật nhỏ yếu cũng không thể tự tiện kinh động!"   

"Gặp phải nguy hiểm, có thể trốn thì trốn, trốn không thoát thì tạm thời tế Kim Giáp Phù hộ thân, người bên cạnh cũng không thể tự tiện cứu viện!"   

Liên tiếp mấy mệnh lệnh được phân phó xuống, chúng đệ tử đều âm thầm gật đầu, ghi tạc trong lòng.   

Trên thực tế từ trước lúc nhập Ma Tức hồ, Phương Nguyên cũng đã nói những lời này với bọn họ, lúc này hắn chỉ phân phó thêm một lần nữa mà thôi. Chúng đệ tử cũng không phải kẻ ngu si, biết Phương Nguyên đưa ra những quyết định này sẽ khiến tiến
độ thí luyện bị chậm đi, sẽ tạo thành bất lợi đối với vị chân truyền là hắn, nhưng đối với mọi người đây lại là bảo đảm cực lớn, bởi vậy mọi người đều thoải mái đáp ứng!   

Thật ra đây cũng là chỗ tốt của việc Tiểu Trúc phong nhỏ yếu.   

Bởi vì nhỏ yếu cho nên không người nào dám lấy cái mạng nhỏ của mình ra đùa giỡn, nguyên một đám đều rất ngoan!   

"Đã như vậy, chúng ta cũng bắt đầu đi!"   

Phương Nguyên gật đầu, sau đó hướng về phía đệ tử đan sư Nhiếp Hồng Cô mặt băng vải bố, nói: "Nhiếp sư tỷ, ta biết ngươi có tạo nghệ đan đạo hơn người, càng giỏi luyện dược, muốn thôi diễn ra mấy địa phương trong Ma Tức hồ thích hợp cho linh dược sinh trưởng hẳn cũng không khó chứ?"   

Nhiếp Hồng Cô gật đầu, giọng nói khàn khàn: "Linh dược nơi này đều là trời sinh trời dưỡng, đương nhiên cũng có quy luật tương ứng, nếu ngay cả chuyện này ta cũng không làm được, còn có thể gọi là đệ tử đan đạo sao?" Nói xong, nàng đứng dậy nhảy lên trên một tảng đá lớn, nhìn chung quanh một phen, chỉ tay vào một khe núi hướng tây nam, trầm giọng nói: "Nơi đó tàng phong tụ khí, chúng ta đến xem một chút đi!"   

"Lên đường đi, trước một giữa bốn sau năm, tốc độ không cần quá nhanh!"   

Phương Nguyên đưa ra lời phân phó cuối cùng, sau đó theo chúng đệ tử cùng chạy về phía trước.   

Phía trước chỉ có một phần người, ở giữa lại có bốn phần người, mà sau cùng là năm phần người lưu lại phía sau bọc hậu, Phương Nguyên thì đi tới phía trước nhất, cùng chúng đệ tử đi về phía khe núi mà Nhiếp Hồng Cô chỉ. Bầu không khí hiện tại vừa áp lực lại vừa có chút kích động.   

"Trời ạ, nơi đó là... Là một mảng lớn..."   

Khi tới gần khe núi, vòng qua một chân núi, thấy được cảnh tượng bên trong, chúng đệ tử lập tức hít một hơi khí lạnh, đã có người không nhịn được thấp giọng hô lên. Chỉ thấy ở chỗ sâu trong khe núi là một mảnh đỏ rực, màu sắc cực kì đậm, chúng đệ tử có chút tầm mắt chỉ cần liếc một cái đã nhìn ra, đó là một mảng lớn linh dược Huyết Ngọc Hô phẩm chất tốt...   

"Nhanh, mau tới!"   

Trong lúc nhất thời chúng đệ tử không kìm nén được kích động, vội vã tiến về phía trước, chỉ có điều Phương Nguyên lại ở phía trước nhất, bọn hắn cũng không dám vượt quá Phương Nguyên, bởi vậy vẫn còn kiềm chế một chút. Mà Phương Nguyên cũng chỉ đi về phía trước mấy bước rồi hơi ngừng lại, lấy kiếm nâng một gốc Huyết Ngọc Hô lên nhìn nhìn, hít hít mùi vị, quan sát rễ cây một hồi, ngay chính hắn cũng có chút hài lòng gật đầu.   

"Trong Ma Tức hồ quả nhiên là cơ duyên tạo hóa vô tận..."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện