Oanh! Oanh! Oanh!
Còn không đợi Nghiêm Cơ lại nói thêm lời gì, phương đại trận kia đã đại biến, tiếng ầm ầm rung trời vang lên. Sau cùng, trong đại trận Tiểu Trúc phong to như vậy lại có thể bắt đầu tràn ngập sương mù nồng đậm, mà sương mù kia lại hiện lên màu tím. Nghiêm Cơ cách như vậy xa, hơi ngửi phải một chút đã không khỏi thần sắc đại biến, gần như gào thét kêu lớn lên: "Đến cùng ngươi đã làm cái gì?"
"Trước khi vào Ma Tức hồ, ta đã mời người luyện chế ra rất nhiều đan dược kịch độc, vốn dùng để đối phó với đám yêu ma trong Ma Tức hồ. Nhưng lại không nghĩ tới, thì ra có đôi khi người còn đáng sợ hơn cả yêu ma. Cho nên ta đã dùng hết tất cả những đan dược này lên thân thể người!"
Trên mặt Phương Nguyên không có chút biểu cảm: "Về phần phía đại trận kia vốn không phải Tiên Cơ Ngự Ma Trận thông thường, mà là Âm Phong Tù Sát Trận! Hẳn ngươi cũng đã từng được nghe nói tới, ta có mấy phần nghiên cứu với đại trận. Khi học tiên môn điển tịch, trong lúc vô ý ta phát hiện ra mặc dù hai loại đại trận này khác hẳn nhau, nhưng lại có rất nhiều chỗ trông giống nhau. Cho nên ta và một vị sư đệ mắt mù cùng nhau thôi tạo ra một tòa đại trận như thế, lấy Tiên Cơ Ngự Ma Trận làm bề ngoài, lấy Âm Phong Tù Sát Trận làm hạch tâm. Nếu có người đến đánh Tiên Cơ Ngự Ma Trận, vậy ngay khoảnh khắc phá ra con đường ở hạch tâm Tiên Cơ Ngự Ma Trận, trận này liền có thể hóa thành Âm Phong Tù Sát Trận, vây khốn địch nhân!"
Advertisement
"Đương nhiên, ta cũng biết đệ tử Thần Tiêu phong không ngu ngốc, muốn lừa bọn hắn vào cuộc cũng không dễ dàng. Cho nên ngay cả đệ tử Tiểu Trúc phong cũng là đại đa số người không biết việc này, thật sự cho rằng bọn hắn đang chống cự đệ tử Thần Tiêu phong. Mà quân cờ ngươi bố trí trong nội bộ Tiểu Trúc phong cũng thật sự cho rằng mình đã truyền lại tin tức chính xác cho ngươi. Cho nên, đệ tử Thần Tiêu phong bị vây ở trong trận quả thật là tự tìm đường chết!"
Phương Nguyên nói vô cùng bình tĩnh, giống như đang nói một việc nhỏ không đáng nhắc tới gì đó.
Thế nhưng những lời này lại lộ ra đau khổ cẩn thận tính toán hết thảy.
Advertisement
Nếu như đám người Lưu Mặc Chân không ở trong trận, đệ tử Thần Tiêu phong sẽ không liều lĩnh xông trận. Nếu không có nội ứng truyền tin cho bọn hắn, đệ tử Thần Tiêu phong sẽ không thể mặc kệ không để ý đám đệ tử Tiểu Trúc phong, cũng sẽ không lập tức xông vào Quy giáp vị...
Nếu không phải bọn hắn có thể cứu được người thật, tuyệt sẽ không mặc kệ chúng đệ tử Tiểu Trúc phong rút khỏi đại trận.
"Rõ ràng làm ra vẻ ngăn địch bên ngoài, nhưng thật là khốn địch bên trong..."
Ánh mắt Nghiêm Cơ trở nên lạnh lùng, nhưng hắn vẫn cứng rắn cưỡng ép giữ vững một chút lý trí trong tim, vô thức quát lên: "Ấu trĩ, đệ tử Thần Tiêu phong ta có thực lực mạnh mẽ, pháp bảo đông đảo. Cho dù có bị vây khốn thì đã sao? Ngươi có bày ra đại trận cường đại hơn nữa cũng không có khả năng vĩnh viễn vây khốn bọn hắn ở bên trong. Dựa vào bản lãnh của bọn hắn... Tối đa... Tối đa
cũng chỉ cần thời gian một nén hương là có thể phá được trận đi ra!"
Vừa nói chuyện, hắn vừa nhìn chòng chọc vào Phương Nguyên.
Lời của hắn cũng không phải tăng thêm can đảm cho mình, mà hắn tin tưởng đệ tử Thần Tiêu phong thật sự có bản lĩnh kia.
Những đệ tử Thần Tiêu phong này đều là cao thủ hắn mang tới, mỗi người đều có thực lực rất cường đại. Dưới thực lực bực này, dù là đại trận mạnh hơn nữa cũng sẽ có thời khắc bị đánh vỡ. Mà những độc đan các loại kia, có lẽ sẽ tạo thành một chút ảnh hưởng, nhưng tuyệt đối không thể khiến đệ tử Thần Tiêu phong lâm vào nguy hiểm toàn quân bị diệt. Phương Nguyên làm ra chuyện như thế, nhìn như kín đáo, kì thực đầu nặng chân nhẹ, trăm ngàn chỗ hở...
"Quả thật bọn họ có thể đánh vỡ đại trận!"
Phương Nguyên thản nhiên nói: "Nói thời gian một nén hương là hơi khoa trương, nhưng một hai canh giờ kiểu gì cũng có thể đi ra!"
"Những độc đan kia cũng không thể làm gì bọn hắn được..."
Hắn vừa nói vừa nhìn về phía Nghiêm Cơ, nói khẽ: "Cho nên trong Âm Phong Tù Sát Trận, ta còn bày ra một Tụ Linh Trận. Đây vốn là pháp bảo tiên môn ban tặng ta khi ta tấn chức chân truyền, có thể dẫn linh khí trong phương viên mười mấy dặm tới đây..."
Nói đến chỗ này, hắn lại không nói thêm lời gì nữa, hắn biết Nghiêm Cơ chắc chắn có thể nghe được rõ ràng.
"Tụ Linh Đại Trận..."
Quả nhiên Nghiêm Cơ cũng nghe rõ, kinh hãi tròng mắt đều sắp rớt ra ngoài: "Lẽ nào ngươi muốn..."
Phương Nguyên không đợi hắn lắp bắp hỏi ra, đã trực tiếp gật đầu nói: "Ở bên ngoài, thứ Tụ Linh Đại Trận dẫn qua đương nhiên là linh khí, thế nhưng trong Ma Tức hồ, thứ nó dẫn tới đây lại là ma tức hắc ám đầy rẫy trong thiên địa. Mà toàn bộ ma tức hắc ám bị dẫn tới đây, lại sẽ bị Âm Phong Tù Sát Trận khóa lại, không thể tiết ra ngoài. Kể từ đó, ma tức hắc ám bên trong đại trận này cũng sẽ càng ngày càng đậm đặc, vẫn luôn ở mức gấp hai gấp ba bên ngoài, thậm chí còn là gấp năm, gấp sáu lần, mãi đến khi tăng tới độ dày gấp mười lần trở lên..."
Nói đến đây, hắn hơi dừng lại một chút: "Không cần phải nói xa như vậy. Sau chừng một nén hương, ma tức hắc ám trong đại trận này đại khái sẽ đạt tới mức gấp bốn năm lần bên ngoài. Đến lúc đó, ngay cả ta cũng không biết sẽ có hậu quả gì không..."
"Hậu quả gì không?"
Nghiêm Cơ hận tới không thể bóp ch ết Phương Nguyên.
Còn có thể có hậu quả gì?
Đây chính là ma tức đại kiếp nạn...
Dù đổi lại lúc bình thường, bọn hắn cũng phải dựa vào Linh Quang Phù mới có thể chống đỡ ma tức bực này. Mà nếu thật sự có lượng lớn ma tức hắc ám bị Tụ Linh Trận dẫn tới đây, sợ rằng ngay cả Linh Quang Phù cũng sẽ mất đi tác dụng, sợ rằng người trong trận cũng sẽ nhanh chóng chết đi...