"Ban nãy nó... chỉ sợ cũng không có ác ý gì..."
Phương Nguyên lại nghĩ đến, ban nãy chưa chắc con mèo trắng này đã muốn dẫn bọn họ đến đây để hãm hại bọn hắn. Có lẽ trong mắt nó, tiên đạo truyền thừa này vốn là một vận may lớn. Nó dẫn bản thân mình và Lạc Phi Linh qua đây là vì nhận lấy tạo hóa này!
Chẳng qua, đến tột cùng nó có biết tạo hóa này là cái gì không? Có hung hiểm hay không? Cái này hắn không biết được.
Nhưng rất rõ ràng, ánh mắt nó nhìn mình và Lạc Phi Linh cũng không có ác ý...
Advertisement
... Căm hận vẫn phải có, nhất là khi nhìn Lạc Phi Linh, nó hận muốn đi lên cắn nàng một miếng!
"Đuổi kịp nó..."
Mắt thấy con mèo trắng kia nhẹ nhàng chạy về phía một sườn núi, trong lòng Phương Nguyên bỗng nghĩ tới điều gì, vội vàng kéo tay Lạc Phi Linh, nhanh chóng lao về phía trước. Bởi vì con mèo trắng kia vừa đi vừa nghỉ, rõ ràng là đang chờ hai người bọn hắn, cũng giống như vừa rồi khi nó dẫn đường vào. Chuyện này khiến Phương Nguyên không khỏi nghĩ đến, có lẽ hiện tại con mèo trắng này thật sự muốn dẫn bọn hắn đi ra ngoài...
Tới trước sườn núi mới phát hiện phía trước lại có một con đường mòn, con mèo trắng kia đang ở tận cùng chờ bọn hắn.
Advertisement
"Meow..."
Thấy được Phương Nguyên theo cùng, con mèo trắng kia lại lắc lắc cái đuôi, lại chui vào một phương hướng khác.
"Con tặc miêu này, yên lành bắt chuột thì không thích, cứ thích đào động..."
Lạc Phi Linh bất đắc dĩ hô lên, nhưng tốc độ di chuyển cũng không chậm, theo sát sau lưng Phương Nguyên chạy tới. Hai người đuổi theo phía sau mèo trắng, theo nó qua mấy khúc cua, tránh khỏi mấy hiểm nhai, rốt cục cũng chậm rãi tới một vùng đất bằng phẳng, lại có thể thực sự đi ra khỏi thung lũng kia. Chẳng qua cũng đúng lúc này, ngẩng đầu nhìn lại, hai người lập tức trợn tròn mắt lên...
Vừa rồi dường như bọn hắn chỉ mới đi mấy trăm trượng, nhưng lúc này cảnh vật đã rất khác.
Hiện tại, trước mắt bọn hắn lại xuất hiện một mảnh lớn ma vật điên cuồng gào thét, hệt như điên cuồng mà vọt về phía trước.
Mà nơi mảnh ma vật này xung phong lao lên lại có một đám đệ tử tiên môn liều mạng chống đỡ, gào thét chém giết. Pháp thuật linh quang văng tung toé, đạo đạo phi kiếm phóng tận trời, vô số trận quang lóe lên. Song phương giết tới cực kỳ thảm liệt, chỉ mong che chở một phương Vân Đài phía sau đệ tử tiên môn...
... Xem trang phục của những đệ tử kia, không phải đệ tử Thanh Dương tông thì là ai?
"Chúng ta... lại có thể trở lại rồi?"
Phương Nguyên và Lạc Phi Linh nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng đều kinh ngạc vô cùng.
Lúc đầu còn tưởng mình nhìn lầm hay bị ảo giác gì đó. Nhưng đợi khi lấy lại bình tĩnh hắn mới phát hiện, vậy mà tất cả lại có thể là thật. Ở ngay phía trước chính là Bát Hoang Vân Đài của Thanh Dương tông bọn họ. Lúc này phía trước có một số đông người đang chém giết ma vật, tình hình chiến đấu vô cùng thảm liệt. Chân thực bực này tuyệt không phải ảo cảnh có thể tạo thành. Tựa như trong huyễn ảnh ban nãy, Phương Nguyên và Lạc Phi Linh đều có thể giữ lại một chút tư tưởng, dù không cách nào liếc mắt đã nhìn thấu ảo ảnh nhưng trong lòng lại biết
đó hơn phân nửa là giả dối. Mà Bát Hoang Vân Đài hiện tại kia lại là thật tới không thể thật hơn!
"Chẳng lẽ trong sơn cốc có gì kỳ hoặc, trực tiếp đưa chúng ta về phụ cận Bát Hoang Vân Đài?"
Trong lòng Phương Nguyên kinh ngạc vô cùng, âm thầm suy đoán, đồng thời đi nhanh về phía trước.
"Bất kể thế nào, chạy về là tốt rồi. Có thể tiết kiệm hơn một ngày lộ trình..."
Hắn vốn định theo Lạc Phi Linh giết trở về, nhưng chỉ có hai người bọn họ, dọc theo con đường này tất không thể nhẹ nhõm. Hiện tại đột nhiên về tới Bát Hoang Vân Đài, ngược lại có thể tránh được một phen phiền toái lớn, thật đúng là chuyện tốt!
Mắt thấy tình hình chiến đấu phía trước kịch liệt vô cùng, hắn cũng không đoái hoài gì tới chuyện suy nghĩ nhiều, thả người rút kiếm, lấn thẳng tới.
"Mạnh sư huynh, có quá nhiều ma vật..."
Lúc này chung quanh Bát Hoang Vân Đài đã tụ tập không dưới ngàn đầu ma vật, có mạnh có yếu, số lượng rất nhiều, hạo hạo đãng đãng vây chung quanh Bát Hoang Vân Đài đại sát. Trong đó cường đại nhất đương nhiên là Hắc Giáp Khô Lâu, nó không giống với những Hắc Phong Khô Lâu Phương Nguyên đã từng gặp. Hắc Giáp Khô Lâu này phảng phất như đã được một lượng lớn ma tức gia trì, lại tu luyện không biết bao nhiêu năm, hiện tại đã như một cự nhân. Cao tối thiểu ba trượng, khoác áo giáp màu đen, tay nắm lấy đại đao, trong hốc mắt có ma trơi lay động!
Đầu Hắc Phong Khô Lâu này là khó ngăn cản nhất, nó đang hung tợn vung vẫy đại đao chém về phía Bát Hoang Vân Đài.
Mỗi trảm mỗi đao đều khiến trận quang hơi mờ trên bầu trời Bát Hoang Vân Đài lay động một lần, mơ hồ có thể thấy được nó ảm đạm đi một phần. Vô số mảnh vụn bị chấn rơi xuống từ Bát Hoang Vân Đài, thoạt nhìn vô cùng dọa người. Dường như Vân Đài lúc nào cũng có thể sụp đổ...
"Bất luận thế nào, nhất định phải giết đầu Hắc Phong Khô Lâu này, nếu không thế tiến công của chúng ma vật khó tiêu..."
Chân truyền Long Ngâm phong Mạnh Hoàn Chân xuất hiện ở ngoài Bát Hoang Vân Đài, lớn tiếng hét lên, phóng nhanh về phía giữa không trung.
Lúc này chung quanh Bát Hoang Vân Đài có gần trăm đệ tử tiên môn kết thành đại trận, chống đỡ hết lớp tiến công này tới lớp tiến công khác của ma vật chung quanh, không muốn để chúng tới gần Bát Hoang Vân Đài. Trước đây, Bát Hoang Vân Đài được dựng ở đây vốn vì để bảo vệ đệ tử tiên môn, hiện tại lại trực tiếp đảo ngược, chúng đệ tử tiên môn đánh bạc tính mệnh, liều mạng ngăn cản ma vật, để tránh bọn nó hủy diệt Vân Đài.
Nhưng đám ma vật phía dưới còn dễ đối phó, mà Hắc Phong Khô Lâu lại hết sức đáng sợ, chúng đệ tử vốn không cách nào ngăn cản.