Mà Phương Nguyên lại mượn cơ hội này nhanh chóng ổn định thân hình, sau đó hít một hơi thật sâu, nuốt viên đan dược màu đen Nhiếp Hồng Cô đặc biệt luyện chế vì hắn vào bụng. Đây là một viên Tam Chuyển Phong Ma Đan, cũng giống với viên Quan Ngạo đã sử dụng, vào miệng ngọt ngào, vào bụng lập tức hòa tan. Gần như chỉ chốc lát, Phương Nguyên đã cảm thấy trong cơ thể như có một luồng lực lượng cổ quái cuộn trào mãnh liệt, điên cuồng mà bay lên...
Lực lượng này khiến cặp mắt của hắn gần như lập tức biến thành màu máu đỏ!
Cảm thụ được luồng lực lượng khó có thể át chế, trong lòng hắn thầm than một tiếng: "Quả nhiên có thêm đường..."
Lực lượng khó có thể ngăn cản, mà Phương Nguyên cũng không ngăn chặn, thuận theo tình thế mãnh liệt này, hắn thôi động một thân pháp lực của chính mình lên. Huyền Hoàng Chi Khí hôm nay đã sớm hỗn độn không chịu nổi, số lượng dâng trào vô cùng, bình thường Phương Nguyên đã rất ít vận dụng toàn bộ Huyền Hoàng Chi Khí này, bởi nó hỗn độn không chịu nổi cho nên rất khó khống chế. Chẳng qua tại thời điểm này, hắn lại vận dụng toàn bộ bọn chúng...
Tất cả pháp lực một tia cũng không dư thừa, tất cả đều tăng lên, trút vào Ma Ấn Kiếm!
Cảnh này khiến trên thân Ma Ấn Kiếm đột nhiên bị phủ kín một tầng ánh sáng màu xám mờ mịt, tầm thường lại đáng sợ.
Advertisement
Mà đạo yêu ấn trên thân kiếm kia lại càng rõ ràng vô cùng, hệt như đã mở ra một con mắt.
Cùng lúc đó, Phương Nguyên cũng cảm thấy trên cơ thể như xuất hiện vô số vết rạn...
Giống như một đồ sứ có rất nhiều ám văn, khi phải thừa nhận áp lực cực lớn, này ám văn này cũng trở nên rõ ràng hơn!
Phương Nguyên biết, hắn chỉ có một kiếm này!
Advertisement
Sau khi xuất toàn lực, hắn tối đa cũng chỉ có thể thi triển một kiếm này, sau đó sẽ không chống đỡ nổi nữa!
Ban nãy hắn nương theo pháp lực của chúng đệ tử Tiểu Trúc phong, phóng lên trời, một kiếm kia là mượn lực lượng của chúng đệ tử Tiểu Trúc phong mà không phải pháp lực của hắn. Hiện tại mới là hắn chân chính, một kiếm hắn chuẩn bị để đánh cuộc càn khôn...
Tuy trước mắt tràn ngập bụi mù, trong lúc nhất thời Phương Nguyên cũng nhìn không rõ bóng dáng Ma Ưng.
Nhưng hắn vẫn xuất ra khỏi kiếm!
Hắn biết, ban nãy Ma Ưng giơ vuốt xé nát ngọn núi, lúc này chắc chắn nó đang ở ngay trước mặt mình...
Hắn cũng biết, lấy tính tình của Ma Ưng này, cho dù xé rách ngọn núi cũng chưa thể giải hận. Nó hận chết bản thân mình, cũng sẽ không tiếc hết thảy muốn mạng của mình. Cho nên tất nhiên nó còn chưa rời đi, nó chỉ ở phía sau sương mù, chờ thời khắc lại tự mình ra tay...
Cho nên không có lúc nào thích hợp để xuất kiếm hơn lúc này!
Thời cơ này không phải dựa vào trực giác, cũng không phải dựa vào kinh nghiệm, mà là nhờ thôi diễn!
"Bá!"
Một kiếm của hắn thẳng chém ra ngoài, kiếm quang chói mắt xé rách mảng lớn bụi mù trong hư không, hệt như xé rách một mảnh trời hắc ám. Sau đó quả nhiên hắn thấy được phía sau bụi mù, Ma Ưng cách mình rất gần, cũng nhìn thấy Ma Ưng kia quả nhiên đang ở hướng chính diện với mình. Móng vuốt sắc bén của nó lộ ra phía trước, hai cánh giang rộng, dáng vẻ ngực bụng lộ ra mặc quân chém giết làm thịt...
Điều này cũng khiến Phương Nguyên nở nụ cười: "Luận đầu óc, ma vật vẫn kém xa con người..."
Chỉ trong chớp mắt, một kiếm này của hắn đã chém thẳng tắp tới trước người Ma Ưng.
Thậm chí ngay cả người hắn cũng đều vọt tới trong lòng Ma Ưng.
Kiếm quang sáng rực phóng thẳng tắp về phía dưới cổ Ma Ưng ba phân, tàn nhẫn chém xuống.
Đó
là một trong những nhược điểm lớn nhất trên người Ma Ưng mà Hậu Quỷ Nhi suy tính ra được trước kia!
Không ít người có thể nhìn ra nhược điểm này, nhưng người thật sự có thể vọt tới trước người Ma Ưng, xuất thủ đánh vào nhược điểm này lại không nhiều.
Lúc này, Phương Nguyên lại tựa như không tốn chút sức đã có thể làm được.
Chỉ có thể nói, thoạt nhìn tất cả đều vừa khớp tới cực điểm...
Chỉ là sau tất cả những vừa khớp này là tính toán chính xác tới mức khiến kẻ khác giận sôi!
"Két..."
Lúc này Ma Ưng kia cũng kinh hãi, con mồi nho nhỏ trước mắt thoạt nhìn cũng không mạnh hơn những con mồi khác bao nhiêu, bởi vậy nó cũng không quá để trong lòng. Mới vừa rồi mặc dù bị hắn thương tổn, nhưng nó chỉ cho rằng đó là vì con mồi này giỏi đánh lén mà thôi. Hiện tại nó đã kịp phản ứng lại, con mồi này đừng mơ có thể chạy trốn được. Nhưng nó không nghĩ tới, bản thân nó sơ suất quá mức, lại khiến con mồi này vọt tới trước mặt...
Nó cũng cảm giác được khí cơ trên người con mồi tại thời khắc này quá khiếp người!
Một kiếm này tuyệt đối có thể thương tổn bản thân mình...
Bởi vậy nó vừa phát ra tiếng hót khàn khàn hoảng sợ, vừa ra sức quay lại, muốn một cánh đánh Phương Nguyên bay ra ngoài.
Tại lúc này, nó muốn thu hồi trảo đã không kịp, muốn thò mỏ xuống mổ lại càng không thể. Mà hắc diễm hộ thể của nó vừa rồi đã được thi triển một lần, trong lúc nhất thời rất khó có thể thi triển lần thứ hai. Mấu chốt hơn là hắc diễm hộ thể của nó đang bám trên lông vũ của nó, lông vũ càng kiên cố, hắc diễm lại càng lợi hại. Nhưng hiện tại con mồi này lại vọt tới trong ngực mình, lông vũ nơi ngực bụng cực kỳ yếu đuối, muốn thi triển hắc diễm cũng bị ảnh hưởng, rất bất tiện...
Cho nên nó chỉ có thể vô thức vẫy cánh, muốn trực tiếp đánh bay con mồi này ra ngoài!
Đây cũng là một chiêu bản thân nó thường xài, cũng đã vỗ bay không biết bao nhiêu con mồi...
Nhưng mãi đến khi nó quơ cánh lớn lên mới chợt phát hiện, cánh của mình có chút ngưng trệ, không đủ linh hoạt.
Bởi vì vừa rồi con mồi này đã kéo từ phía trái của nó tới, đương nhiên nó cũng vô thức vung vẫy cánh bên trái!
Thế nhưng đến lúc này nó mới nghĩ tới, cánh bên trái của nó vừa bị một kiếm của con mồi này chém thương...
Tuy đối với thân thể cao lớn của nó, thương thế kia không coi vào đâu, nhưng dù sao cũng có ảnh hưởng, khiến tốc độ của nó chậm đi vài phần. Mà cũng chỉ là chậm đi vài phần như thế đã khiến nó không cách nào đập bay con mồi này, cứ trơ mắt như vậy nhìn con mồi lao đến...
Trong cổ đã cảm nhận được lực lượng đáng sợ trên kiếm quang kia!
Điều này khiến nó lần đầu tiên cảm thấy một loại kinh hoảng khó có thể hình dung!