Nói đến chỗ này, Chu tiên sinh lại thở dài một tiếng: "Nhưng ba trăm năm trước, cũng không biết đã có bao nhiêu người được thu vào tiên môn niệm giải Đạo Nguyên Chân Giải, nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Ngược lại trong đợt khảo hạch cuối năm, tiên môn tìm được không ít mầm móng tu tiên tốt còn sót lại trong nhân gian. Thời gian dần trôi qua, mấy tiên môn khác đã sớm không còn bao nhiêu hi vọng với Đạo Nguyên Chân Giải, vì vậy khi chọn đệ tử cũng chỉ chọn trên các phương diện khác. Mà từ hơn một trăm năm trước, Thanh Dương tông cũng có người đề nghị loại bỏ, chỉ có điều thúc tổ khư khư cố chấp, không người nào dám ngỗ nghịch lão nhân gia. Cũng bởi vậy, mãi cho đến ngày hôm qua, Đạo Nguyên Chân Giải vẫn là môn quan trọng nhất trong kỳ khảo hạch..."
"Vậy... Vậy vì sao riêng ngày hôm nay..."
Phương Nguyên muốn nói lại thôi, có chút khó hiểu, vì sao hết lần này tới lần khác đến ngay thời điểm bản thân đứng đầu bảng nó lại bị hủy bỏ?
"Bởi vì ba ngày trước, Cố Tùng thúc tổ đã tọa hóa!"
Chu tiên sinh mặt đầy xúc động, tựa hồ có chút thổn thức.
Phương Nguyên cũng ngẩn ra không biết nên trả lời như thế nào.
Chu tiên sinh cười khổ một tiếng nói: "Kỳ thật ta sống hơn nửa đời người, tâm huyết đều dành hết vào quyển kinh này. Mỗi lần cảm giác hình như sắp đạt được cái gì đó, nhưng rồi cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì, ta cũng đã sớm hoài nghi quyển kinh văn này là giả, cũng dự cảm sẽ có một ngày như vậy xảy ra, nhưng ta vẫn dạy các ngươi. Cũng không phải ta muốn hại các ngươi, chỉ có điều, bất luận Đạo Nguyên Chân Giải là thật hay là giả, nó cũng là môn quan trọng nhất trong kì thi tiên môn cuối năm. Hơn nữa học tập đạo này lại không hao phí tiền tài như học những loại học vấn bình thường khác, thích hợp nhất cho những đệ tử hàn môn, có thể mượn môn này để vào tiên môn đó là chuyện tốt. Cho dù đến khi phát hiện ra nó là giả, phải học lại từ đầu cũng tốt hơn là không thể bước vào tiên môn. Hơn trăm năm nay, ta dùng phương pháp kia đã đưa được không ít hạt giống tốt xuất thân hàn môn vào tiên môn, chỉ là khổ cho ngươi..."
"Khổ cho học trò?"
Phương Nguyên hơi thất thần, nụ cười trên mặt có chút đắng chát.
Chu tiên sinh thở dài một tiếng, nói: "Ta đến đây không phải để nói những chuyện này, ta chỉ có một câu muốn nói cho ngươi!"
Phương Nguyên cười khổ nói: "Tiên sinh nếu muốn an ủi học trò, còn không bằng lấy Lê Hoa Bạch tiên sinh giấu dưới hầm ra, thưởng cho học trò một vò..."
"Nếu có nữ nhi ta cũng muốn gả cho ngươi, nhưng nếu ngươi muốn Lê Hoa Bạch của ta thì bỏ cái ý nghĩ đó đi..."
Chu tiên sinh cười mắng một câu, sau đó nhìn qua Phương Nguyên, một hồi lâu mới nặng nề mở miệng: "Ta nói những lời này cũng không phải để an ủi ngươi, chỉ muốn cho ngươi biết một sự thật... Đạo Nguyên Chân Giải có thể là giả, nhưng việc ngươi đứng đầu bảng thì không giả!"
Phương Nguyên hơi ngẩn ra nhìn Chu tiên sinh.
"Đạo Nguyên Chân Giải là giả hay thật ta không nói đến, nhưng đó là môn học khó khăn nhất, chắc hẳn không ai phản đối. Kinh này tối nghĩa quấn miệng, nghĩa lý khó khăn, mỗi một chữ mỗi một câu đều có thể diễn giải ra rất nhiều cách giải nghĩa. Nếu muốn đạt được thành tựu ở môn này, không chỉ phải ghi nhớ toàn bộ kinh văn, mà ngay cả những phiên bản công khai của các tiên môn khác cùng với tâm đắc giải niệm của vô số người tu hành khác, đều phải thuộc lòng hoàn toàn, tìm hiểu rõ ràng, dù có nói là đọc sách tới bạc đầu cũng không đủ để hình dung gian khổ trong đó. Cho dù là những đại tu hành giả đương thời, vì nghiên cứu Đạo Nguyên Chân Giải cũng đã khiến không biết bao nhiêu người trễ nãi việc tu hành, thậm chí là lâm vào điên loạn, huống chi là những tiểu hài tử tâm tính không vững như các ngươi?"
Nói đến chỗ này, Chu tiên sinh nhìn Phương Nguyên, ánh mắt rất hài lòng: "Lão phu dạy ở Tiên Tử đường Thái Nhạc thành mấy chục năm, cũng không biết đã gặp qua bao nhiêu thần đồng kỳ tài tuyệt diễm, nhưng lão phu chưa từng thấy qua một tiểu hài nào khắc khổ dụng công học tập giống như ngươi, chuyện mà vô số đại tu hành giả